Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1367: Tái chiến Bạch Vinh Hiên (1)




Nhưng mà Lâm Lạc chỉ gần bảy ngàn năm đã hoàn thành tích lũy này, tâm lý của bọn họ làm sao cân đối được?

Chủ thần khí, tiểu tử này nhất định đạt được kiện chủ thần khí kia rồi, nếu không dựa vào nó thì làm sao bảy ngàn năm đột phá được?

Đó là thuộc về Vạn Dương Thần quốc, cho dù bọn họ không chiếm được cũng không thể để cho tiểu tử ghê tỏm kia.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Kha Tuyết Quyên xuất ra một đạo lệnh phù, lặng yên bóp nát, một đạo hỏa quang thổi qua, lập tức biến mất. Đây là lệnh phù mà Vạn Dương Thần Vương ban cho, có thể dễ dàng truyền tin tức trở về.

Chỉ cần thần vương vừa đến thì có chuyện gì không làm được?

Hiện tại thần kiếp phát uy, ai cũng không dám lúc này đánh lén Lâm Lạc, cho dù là thần vương cũng không dám! Nhưng thần kiếp vừa qua thì dù chín Thượng Thiên Thần nào cũng không muốn nhìn chủ thần khí bị lấy đi.

Nửa canh giờ qua đi thật nhanh, lôi kiếp khủng bố đầy trời đã biến mất, Lâm Lạc ở giữa không trung ngạo nghễ đứng thẳng, pháp tắc lỗ đen mượt mà. Bởi vì hắn từ Loạn Vũ Lệnh lấy được đại đạo thủy hệ, bản thân tử đỉnh cũng có năm loại đại đạo khác, chỉ cần cảnh giới của hắn tăng lên thì pháp tắc dễ như đồ trong túi.

Hắn đang lặng lẽ cảm ngộ pháp tắc, thuận tiện củng cố cảnh giới, quản gì người khác?

XIU....XIU... XÍU...UU!, chín đại Thượng Thiên Thần lúc này lơ lửng, bốn người Long Quân Ích cũng không cam lòng. Không nói còn có Chủ thần khí cái này nguyên nhân dẫn đến, chỉ là Lâm Lạc đáng sợ như vậy thiên phú đều đầy đủ lại để cho rất nhiều người phát lên sát cơ!

Cây cỏ có mọc thành rằng cũng bị gió thổi bật rễ!

Nếu như Lâm Lạc là người của Vạn Dương Thần, như vậy có được Vạn Dương Thần Vương trấn bãi thì chín đại Thượng Thiên Thần cũng không dám ra tay với "Người một nhà", Thượng Thiên Thần là rường cột của thần quốc! Nhưng Lâm Lạc là người của Tinh Điện, tuy thế lực này tương đối cường đại, nhưng mà cách Vạn Dương Thần Quốc thật sự quá xa, sợ bọn chúng tơi tận cửa sao?

Nếu xuất động nhiều Thượng Thiên Thần như vậy, trên đường đi đã sớm kinh động thần vương khác, còn không có chạy tới đây cũng phải chết phân nửa rồi.

Lâm Lạc đảo mắt nhìn qua, cười nói:

- Mấy vị không cần khách khí như thế, tại hạ mới đột phá Thượng Thiên Thần a!

Ahhh, lời này này quá cuồng a, chẳng lẻ muốn đột phá thần vương mới xem như đại sư? Hơn nữa bọn họ còn phải chúc mừng Lâm Lạc tiến vào Thượng Thiên Thần!

Bọn người Chúc Liệt Thiên Nộ tức giận, ánh mắt đầy hàn ý nhìn qua Lâm Lạc, nhưng cũng không có ra tay nữa.

Lúc Lâm Lạc còn ở cấp độ nguyên thần thì có được chiến lực tương tự Ngạo Hải Phong, hiện tại thì như thế nào?

- Lâm Lạc, chủ thần khí đó ngươi đã nhận được?

Chúc Liệt Thiên Nộ nhìn qua Lâm Lạc cảm xúc ngổn ngang, bảy ngàn năm trước tiểu tử này nhìn thấy hắn còn phải kêu một tiếng tiền bối, nhưng bây giờ thì bình khởi bình tọa, ai không suy nghĩ đây?

- Không sai!

Lâm Lạc cũng không giấu diếm, giấu diếm cũng không được gì.

- Giao ra đây!

Kha Tuyết Quyên quát mắng, nàng đúng là thần linh thủy tu, đối với kiện chủ thần khí kia đương nhiên là tràn ngập suy nghĩ hướng tới. Nàng suy nghĩ tới thần vương là người không gì không làm được, nếu như Vạn Dương Thần Vương chịu giúp nàng trấn áp thì chủ thần khí chắc chắn sẽ tán thành nàng ta!

Bởi vậy Lâm Lạc tương đương với việc cướp chủ thần khí của nàng, không gấp sao được?

- Oa, đại phôi đản ngươi đã xuất quan rồi à?

Sư Ánh Tuyết nhảy ra, ánh mắt nhìn qua Lâm Lạc thì kinh dị kêu lên một tiếng.

- Chẳng lẽ ngươi thực sự thành công?

- Giao ra đây!

Kha Tuyết Quyên lại quát một tiếng, trường kiếm trong tay đánh ra, một đạo sóng lửa quay cuồng, hóa thành hỏa vũ đầy trời cuống lấy Lâm Lạc cùng sư Ánh Tuyết.

- Xú nữ nhân, ngươi dám đánh lén bé gái đại nhân vĩ đại?

Sư Ánh Tuyết lập tức nhoáng một cái, không gian thuấn di xuất hiện trước người Kha Tuyết Quyên và tát một cái thật mạnh.

Kha Tuyết Quyên hừ lạnh một tiếng, tay trái chém qua tiểu nha đầu, nàng tự nhiên không đem Hư Thần cảnh "Con sâu cái kiến" để vào mắt.

Ba!

Một tiếng giòn vang, bàn tay nhỏ bé của Sư Ánh Tuyết lúc này quất mạnh vào mặt của Kha Tuyết Quyên, nhưng mà thực lực của nàng ta quá yếu, một tát này tuy tát lên mặt của đối phương, nhưng chỉ làm cho mặt của đối phương xuất hiện màu đỏ nhạt, mơ hồ có thể hình dáng dấu tay nhỏ bé.

Kha Tuyết Quyên lúc này tức điên lên, nàng được Vạn Dương Thần Vương sủng ái thì địa vị của nàng nhất phi trùng thiên, ai không tăng ba thành tâng bốc nàng ta? Đừng nói bị người đánh, cho dù nửa câu mất cung kinh cũng chưa từng nghe qua.

Chuyện này làm sao nàng nhẫn nhịn được?

XIU....XIU... XÍU...UU!, trường kiếm của nàng ta đánh vào người Ánh Tuyết, rút ra đại lượng cực phẩm thần tinh trong kiếm, hóa thành hỏa vũ đầy trời làm cho bọn người Ngạo Hải Phong không thể không tránh đi, miễn cho bị dư âm hỏa diễm quét tới.

Đây là do thần vương tự tay chế ra,, tuy không có khả năng có được lực sát thương thần vương, nhưng miễn cưỡng đạt tới Thượng Thiên Thần tam trọng thiên, không ai không có việc gì đi ra ngăn cản chứ?

- Ha ha ha, xú nữ nhân, đánh không trúng bổn ma vương đâu!

Thân hình Sư Ánh Tuyết chớp động, bàn tay nhỏ bé quất liên tục lên mặt của Kha Tuyết Quyên.

Kha Tuyết Quyên lúc này muốn lấy một kiếm chém đầu của Sư Ánh Tuyết, nhưng mà thân hình của tiểu nha đầu biến ảo thất thường nên không làm gì được. Tiểu nha đầu tuy am hiểu không gian pháp tăc, hơn nữa vượt xa cảnh giới vốn có của nàng, cho dù nàng chỉ là Hư Thần cảnh.

Hơn nữa tiểu nha đầu quá xấu, mỗi lần đánh đều là tát thẳng vào mặt của đối phương. Bởi vậy tuy lực lượng của nàng có hạn nhưng góp gió thành bảo, tát chừng trăm tát thì hai bên gò má của Kha Tuyết Quyên đã xưng cao lên, gương mặt xinh đẹp bị phá hư biến thành lệ quỷ.

Một lớn một nhỏ chơi trốn tìm, chỉ có tiểu ma nữ quá trơn trượt cho nên không ai làm gì được.

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Các ngươi cũng muốn ta giao chủ thần khí ra sao?

Chín người Ngạo Hải Phong hai mặt nhìn nhau, trong nội tâm tự nhiên muốn nói đối mặt với yêu nghiệt như vậy thì bọn họ dám động tay sao? Tự vấn trong lòng nếu như bọn họ có được chủ thần khí, nếu có người nào dám bảo bọn họ giao chủ thần khí ra không phải là đại địch sinh tử sao?

Đây là kỳ ngộ liên quan tới việc có trở thành thần vương hay không, dù là biết rõ ở phía trước là biển lửa cũng xông thẳng vào a.

Lúc này Lâm Lạc không giao thì bọn họ chỉ có thể liên thủ tiêu diệt Lâm Lạc mà thôi, nhưng nếu nói có vài người chôn cùng thì ai dám cam tâm đây?

Trong khoảng thời gian ngắn, chín người không biết trả lời hắn thế nào.

- Lâm Lạc, ngươi rõ ràng tiến vào Thượng Thiên Thần!

Âm thanh trần ngập kinh ngạc vang lên, thân ảnh Bạch Vinh Hiên xuất hiện đột ngột, thần sắc hiện ra vẻ kinh sợ.

Trong mắt Lâm Lạc hiện sát cơ, ánh mắt đảo qua:

- Ngươi không nghĩ tới sao!

- Hừ --

Dưới chân Bạch Vinh Hiên bồng bềnh, bước về phía Lâm Lạc, mỗi một bước dường như xuất hiện tuế nguyệt tang thương đang không ngừng biến ảo, vừa sải bước thì giống như có vô tận tuế nguyệt hiện ra, trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt lâm Lạc rồi.