Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1228: Bảo tàng Minh Hà Vương (1)




- Ah…

Phượng Niệm Yên là đệ tử không hiểu là hỏi thật hay, nàng nhìn về phía Lạc Ngưng Vân.

- Ngươi vừa rồi rất khó chịu sao?

Lạc Ngưng Vân hoàn toàn không biết trả lời nàng như thế nào, đem mặt hoàn toàn chôn ở dưới thân của Lâm Lạc, nhưng di động lại không tự chủ được bị Lâm Lạc đỉnh vài cái, để cho nàng vốn là ở vào trạng thái ngượng ngùng lập tức lại phát ra vài tiếng rên rỉ tựa như mèo kêu.

- Ngươi vì cái gì còn gọi nữa hả?

Phượng Niệm Yên khó hiểu chi sắc càng ngày càng mãnh liệt.

- Ta nói đại cô nương, không có người nói qua cho ngươi như vậy rất thất lễ sao?

Lâm Lạc thật sự là thua nàng rồi.

Phượng Niệm Yên nghiêm túc suy tư một hồi lắc đầu:

- Không có!

Nếu như hiện tại Lâm Lạc đứng đấy mà nói, tuyệt đối sẽ một cái lảo đảo té ngã. Nữ nhân này cũng quá... không là đơn thuần, mà là ngốc ah, ngốc đến cảnh giới nhất định rồi, ngay cả thưởng thức cơ bản nhất cũng không có sao?

Đầu óc của nàng toàn bộ nằm trên thân kiếm a?

- Vấn đề này về sau lại thảo luận, nếu ngươi không nói vì cái gì muốn tới mà nói, liền đi thôi!

Lâm Lạc thở dài, đối mặt một nữ nhân như vậy, hắn ngay cả lực lượng tức giận cũng bị mất.

Phượng Niệm Yên nhìn xem Lâm Lạc một hồi, lắc đầu nói:

- Ta không muốn cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng!

Lâm Lạc lại muốn té xỉu, đây là vì sao mà nói ah, hắn lúc nào đã từng nói qua cùng với cô nàng này sinh hoạt vợ chồng? Đợi một tý, như thế nào cảm giác có chút âm mưu!

- Là ai gọi ngươi tới?

- Sư Ánh Tuyết cùng Đường Điềm, các nàng nói làm người hầu có nghĩa vụ cùng chủ nhân sinh hoạt vợ chồng!

Phượng Niệm Yên rất bình tĩnh nói, không có một tia cảm xúc chấn động chút nào, giống như chỉ là nói hôm nay thời tiết rất tốt.

Lâm Lạc thật muốn đem hai nữ nhân một lớn một nhỏ này vá miệng lại, làm cho các nàng vĩnh viễn không cách nào nói lung tung nữa!

Nhưng hai yêu tinh ẩu tả này có thể thành công, cũng là thành lập trên Phượng Niệm Yên đơn thuần, ngay cả sinh hoạt vợ chồng là cái gì cũng không hiểu được đã chạy tới rồi! Đừng nói Phượng Niệm Yên không muốn cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, cho dù chịu, Lâm Lạc dám lên sao?

Đầu tiên hắn cũng không phải tính cách nhổ điểu không nhận người, đối với sự tình mình đã làm tự nhiên phải chịu trách nhiệm. Tiếp theo đồ đệ của một Thượng Thiên thần, có thể xem như nửa cái ái nữ, bờ mông hổ như vậy có thể tùy tiện sờ sao?

Sờ cũng không thể, huống chi cầm vật đút vào!

Lâm Lạc thở dài nói:

- Được rồi, ngươi không muốn cùng ta sinh hoạt vợ chồng, ta cũng không muốn cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng, ngươi bây giờ có thể đi ra!

- Vì cái gì?

- Cái gì vì cái gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở chỗ này tiếp tục thưởng thức sao?

Lâm Lạc kỳ quái rồi, nữ nhân này chẳng lẽ xem nghiện rồi hả?

- Ngươi vì cái gì không muốn cùng ta sinh hoạt vợ chồng?

Phượng Niệm Yên rất chân thành nói.

Lâm Lạc nhức hết cả bi, nhe răng nói:

- Vậy ngươi lại vì cái gì không muốn cùng ta sinh hoạt vợ chồng?

- Ta không thích cùng nam nhân ở gần như vậy!

Phượng Niệm Yên biểu lộ bình tĩnh.

- Ta đây cũng không thích cùng nữ nhân gần như vậy!

Lâm Lạc chỉ muốn đuổi đi nàng, đối với nữ nhân đơn thuần này hắn đã hoàn toàn bó tay rồi.

- Nàng không phải nữ nhân sao?

Phượng Niệm Yên nhìn xem Lạc Ngưng Vân, lộ ra bộ dáng kỳ quái.

Cái này... nói tới nói lui đem mình quấn choáng luôn.

PHỐC…

Lạc Ngưng Vân nhịn không được cười đi ra, hai người này thật sự để cho nàng chịu không được, nếu không bật cười sẽ nhẫn đến căng gân.

- Vậy các ngươi tiếp tục sinh hoạt vợ chồng, ta đi thôi!

Phượng Niệm Yên xoay người, dưới chân bắn ra, bay bổng mà ra cửa, lập tức tức cáo biến mất.

Lâm Lạc cắn răng, Đường Điềm cùng Sư Ánh Tuyết, hai tiểu ma nữ này không giáo huấn một phen xem ra là không được! Nhưng cái này sau này hãy nói, vừa rồi nhịn lâu như vậy, dục hỏa toàn thân hắn là càng ngày càng liệt rồi.

- Ai, ngươi như thế nào còn động!

Lạc Ngưng Vân đem đầu ngón tay đẩy lồng ngực của hắn, xấu hổ chết đi được.

- Thánh nhân nói, làm sự tình phải đến nơi đến chốn!

Lâm Lạc thật sâu tiến vào thân thể của nàng, hai cánh tay tất cả cầm lấy một nhũ hoa cao ngất, không nhẹ không nặng xoa nắn, rất nhanh để cho hai tiểu anh đào trở nên cứng rắn lên.

- Vậy ngươi nhanh lên, nói không chừng người nọ còn có thể trở về!

Lạc Ngưng Vân vừa mới dập tắt nhiệt tình cũng bị dọn lên một lần nữa, hai tay ở trên lưng Lâm Lạc vô ý thức mà bắt động.

- Sẽ không đâu!

Lâm Lạc cam đoan lung tung nói, đem tiểu mỹ nhân trở mình, để cho nàng quỳ nằm sấp, ôm cặp mông tuyết trắng đầy đặn của nàng bắt đầu trùng kích, phát ra tiếng va đập vô cùng có quy luật.

Lạc Ngưng Vân hoan ngâm như ca, lúc này dù Phượng Niệm Yên tái xuất hiện nàng cũng không cần biết rồi.

...

Ở bên trong Minh Ngục chiến trường, tất cả nơi trú quân của Thần Quốc tuy có thể so sánh với thành thị lớn nhất, nhưng mà đối với Tử Vong Chi Địa rộng lớn này thì vô cùng nhỏ bé, tuyệt đại bộ phận khu vực là hoang tàn vắng vẻ.

Ngoại trừ nơi trú quân phòng ngự ra, còn có một ít thế lực khác ở các nơi thành lập nên cứ điểm cùng loại, ví dụ như sơn cốc của Hướng Phong Thạch. Bởi vì nơi này là địa phương người ăn người, mỗi thế lực đều trực tiếp giết chóc Thần linh nước khác, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận ngoại nhân.

Lâm Lạc cùng bọn người Phong Sở Liên ngồi ở trên đỉnh một tòa núi nhỏ, mà Đường Điềm cùng Sư Ánh Tuyết thì tội nghiệp mà ở một bên nướng thịt. Đây là Lâm Lạc trừng phạt các nàng, vì mấy ngày hôm trước các nàng nói loạn với Phượng Niệm Yên.

Đang lúc bọn hắn ăn uống vui vẻ, XÍU...UU!, một đạo nhân ảnh ở trên bầu trời xẹt qua. Bành thoáng một phát ngã xuống đất, sau đó miễn cưỡng giãy dụa bò lên, chứng kiến mọi người Lâm Lạc, hắn trước dùng Minh Ngục vòng tay quét xuống bọn họ, sau đó lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng:

- Cứu ta! Cứu ta!

Đây là một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi, bộ dáng rất là khôi ngô. Nhưng bên hông có một vết thương thật lớn, trên thân thể hiện đầy vết máu, vài đoạn ruột thậm chí mất đi ra, hiển nhiên bị thương cực nặng.

Lâm Lạc cũng không có ở trên người hắn liếc mắt nhìn nhiều. Mà là đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời, bởi vì thần thức của hắn cảm ứng được có bảy người đang lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo.

XIU....XÍU... XÍU...UU!, bảy nam nhân dáng người tất cả không giống nhau, cơ hồ ở cùng một thời gian bay thấp mà xuống, đồng dạng trước dùng Minh Ngục vòng tay quét một cái, sau đó đem ánh mắt nhìn trên người Phượng Niệm Yên.

Nàng là Sơ Vị Thần đỉnh cao, tự nhiên đã trở thành đối tượng được chú ý nhất.

- Mấy vị, chúng ta không muốn phát sinh xung đột, kính xin đem người này giao cho chúng ta!

Bảy người đi tới kia ra một thanh niên dáng người thon dài, đồng dạng là Sơ Vị Thần tam trọng thiên, tựa hồ là đầu lĩnh đám người này.

- Không, đừng, chúng ta là đồng nhất quốc, cứu ta!

Nam tử bị thương vội vàng hướng Lâm Lạc nói ra, cũng chỉ là cầu hắn, bởi vì Phượng Niệm Yên không có Minh Ngục vòng tay.