Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1192: Minh Ngục chiến tranh (2)




Lâm Lạc cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nói:

- Đinh phu nhân xinh đẹp, nhân gian tuyệt sắc!

Cái này mặc dù có chút vuốt mông ngựa, nhưng cũng không tính là bẻ cong sự thực, toàn bộ Phi Vũ thành nữ nhân có thể cùng Đinh Đại Dung so sánh tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí một cái cũng không có, một đám giai lệ bên trong Dưỡng Tâm hũ tất nhiên là không tính. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

- Vậy gả Dung nhi cho ngươi cũng không tính là ủy khuất ngươi chứ?

Phi Vũ Thiên Sương đột nhiên nói một câu có thể làm cho Lâm Lạc một đầu ngã quỵ.

Lúc này Lâm Lạc thật đúng là giật mình, đây là muốn đùa chuyện gì hay sao?

Chẳng lẽ vị Thượng Thiên thần này có một lão bà hổ cái, mỗi ngày cùng hắn huyên náo túi bụi, mới dùng hắn làm ngụy trang, làm giả trượng phu đến ám độ trần thương? Hay vị này khẩu vị đặc biệt, ưa thích làm thê tử người khác?

Vô luận loại nào, Lâm Lạc đều không có khả năng tiếp nhận!

Thực lực bây giờ của hắn vẫn là quá yếu, có thể có hạn độ mà tha thứ, nhượng bộ, nhưng vấn đề liên quan đến nguyên tắc hắn là tuyệt đối không có thể thỏa hiệp!

- Đại nhân, vì cái gì?

Tiếng nói của Lâm Lạc lạnh xuống.

- Ồ, chính ngươi cũng nói Dung nhi chính là nhân gian tuyệt sắc, đem nàng hứa gả cho ngươi làm vợ, chẳng lẽ ngươi còn không vui?

Thanh âm của Phi Vũ Thiên Sương cũng đột nhiên mãnh liệt, khí tức khủng bố đột cuốn, đủ để cho một gã Trung Nguyên Thần bị dọa đến hai chân như nhũn ra!

Lâm Lạc thần sắc tự nhiên, lộ ra một dáng tươi cười mang theo ngạo khí nói:

- Tại hạ tuy không nên thân, nhưng hết lần này tới lần khác xương cốt có chút cứng rắn, chưa bao giờ nguyện bị người bài bố mà chuyển đông chuyển tây!

- Tiểu tử, ngươi cho rằng có chút năng lực, có thể cùng bản tọa đối kháng sao?

Phi Vũ Thiên Sương trầm giọng nói, một cỗ khí thế phóng lên trời, lập tức bao trùm toàn bộ Phi Vũ thành, bành bành bành, vô số người lập tức quỳ xuống đất, dù là Trung Nguyên Thần như đám Tân Bằng cũng là tim và mật muốn nứt, cho rằng vị Thượng Thiên thần này muốn đại khai sát giới rồi!

- Không dám!

Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, ở bên trên uy áp đối kháng, bất luận kẻ nào đều mơ tưởng để cho hắn cúi đầu.

- Tại hạ cáo từ!

Hắn đã làm tốt chuẩn bị, đem tiểu nha đầu Sư Ánh Tuyết này ném ra để làm tấm chắn, còn mình thì tiến vào trong Dưỡng Tâm hũ. Tuy cần nhờ một tiểu nha đầu che chở có chút mất mặt, nhưng Sư Ánh Tuyết luôn chiếm tiện nghi của Phong Sở Liên, hắn thu chút tiền lãi cũng là yên tâm thoải mái.

Mà đây cũng là xài cho đúng tác dụng mà!

- Tốt! Tốt! Tốt!

Phi Vũ Thiên Sương đột nhiên thu hồi uy áp, ba ba ba mà vỗ tay lên, lập tức không có khẩn trương giương cung bạt kiếm nữa.

Nếu như nói Minh Ngục chiến tranh là tập thể Thần Vương nổi điên, như vậy vừa rồi là đầu óc của Thượng Thiên thần căng gân!

Trêu đùa một Sơ Vị Thần rất thoải mái sao? Rỗi rãnh đến có bệnh ah!

Phi Vũ Thiên Sương cũng không biết lúc này Lâm Lạc oán thầm, nếu không thật sẽ động giận dữ một cái tát chụp chết hắn rồi!

- Mọi người Phi Vũ thành đều truyền lưu Dung nhi là tình nhân của bản tọa, cho nên ngươi mới không chút nghĩ ngợi cự tuyệt bản tọa?

Vị Thượng Thiên thần này lại khôi phục tiếng nói bình tĩnh.

Chẳng lẽ không đúng sao?

Lâm Lạc lấy ánh mắt nhìn đối phương, sự kiên nhẫn của hắn có hạn, đã làm tốt quyết định trở mặt.

- Sai rồi, sai rồi!

Phi Vũ Thiên Sương đem hai tay giơ lên, chậm rãi nhấc khăn che mặt.

- Ồ!

Lâm Lạc không khỏi kinh hô một tiếng.

Che đầu bóc ra, xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc cũng không phải một nam tử uy nghiêm, mà là một trung niên mỹ phụ! Không có yêu mị tận xương như Đinh Đại Dung, nhưng có một loại khí tức ung dung của thượng vị giả.

- Bản tọa tên Triệu Uyển Bạch, Dung nhi là con dâu của bản tọa!

Mỹ phụ này nói ra.

Phi Vũ Thiên Sương lại là nữ nhân!

Đinh Đại Dung lại là con dâu của Phi Vũ Thiên Sương!

Đúng rồi, cái này cũng có thể giải thích vì cái gì Đinh Đại Dung được sủng ái như vậy, chẳng những tay cầm một sòng bạc duy nhất trong thành, xuất nhập càng có xa phu, thị nữ cấp bậc Trung Nguyên Thần phục thị, lấy thân phận như vậy tuyệt đối là nhận được!

Không đúng, nếu là con dâu, tại sao lại phải kín đáo đưa cho hắn?

- Nhi tử của bản tọa... đã chết đi rất nhiều năm!

Ánh mắt của Triệu Uyển Bạch buồn bả, lộ ra vẻ đau thương.

Thần linh đồng dạng có vấn đề sinh dục khó khăn, nhưng so với việc phàm nhân hạ giới, ưu thế của Thần linh ở chỗ thọ nguyên vô tận, một vạn năm làm không ra, mười vạn năm, một ngàn vạn năm, 10.000 vạn năm làm như vậy xuống dưới, tổng sẽ có cơ hội thành công.

Ở phương diện này, Thần linh nam tính có ưu thế rất lớn, có thể gieo hạt đại diện tích, cùng lắm là bị người nói tiếng phong lưu háo sắc. Mà Thần giới đồng dạng là phàm nhân chiếm đa số, Thần linh muốn gieo hạt, nữ tử phàm nhân nào có tư cách cự tuyệt?

Bởi vậy, Thần linh không thiếu hậu đại.

Nhưng Thần linh nữ tính tổng không có khả năng như nam tính Thần linh làm loạn như vậy, đưa đến tỷ lệ nữ tính Thần linh sinh hạ hậu đại nhỏ đến thương cảm. Hơn nữa, may mắn có thể sinh hạ một thai có thể nói là được thiên chi sủng.

Triệu Uyển Bạch có được con nối dõi, tất nhiên nhận được nàng vô cùng sủng nịch, nhưng mà "tráng niên mất sớm", nàng tự nhiên là vô cùng đau thương rồi.

Nhưng cái đó và mình lại có quan hệ gì? Nhi tử nàng chết muốn mình lấy con dâu của nàng, đây là cái đạo lý vớ vẩn gì?

- Tiểu tử, chỉ cần ngươi cưới Dung nhi, bản tọa có thể cho ngươi miễn tham gia Minh Ngục chiến tranh lần này, nếu không…

Thanh âm của Triệu Uyển Bạch lạnh lẽo, lần nữa phóng xuất ra uy thế của Thượng Thiên thần.

Nếu như Triệu Uyển Bạch nói nhuyễn muốn nhờ, vậy Lâm Lạc tâm địa mềm nhũn, nói không chừng sinh ý thương tiếc, thử cùng Đinh Đại Dung câu thông cảm tình thoáng một phát. Nhưng Triệu Uyển Bạch rõ ràng cầm Minh Ngục chiến tranh đến uy hiếp hắn, đây là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ.

Hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Tại hạ ngược lại là rất muốn đi Minh Ngục chi địa nhìn biết một!

- Không biết tốt xấu!

Triệu Uyển Bạch hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, Lâm Lạc lập tức lăng không bắn đi ra, trực tiếp bị ném đến trên bầu trời mấy vạn dặm của Phi Vũ thành.

- Đại nhân!

Lúc này Đinh Đại Dung vừa mới cầm ngải hương đến, chứng kiến phía trên thư phòng bỗng nhiên nhiều ra một lỗ thủng, không khỏi ngẩn ngơ.

Triệu Uyển Bạch nhìn về phía Đinh Đại Dung, lập tức lộ ra nét mặt ôn hòa nói:

- Tiểu tử này lại dám cự tuyệt hảo ý của bản tọa, đáng đời đi Minh Ngục chiến trường chịu tội!

- Đại nhân, ngài sẽ không phải là…

Đôi mắt đẹp của Đinh Đại Dung trừng trừng, tựa hồ đoán được Triệu Uyển Bạch cùng Lâm Lạc nói cái gì.

- Ngươi cái đứa nhỏ này, cũng không thể một mực kéo lấy như vậy, có nam nhân tốt thì đừng có bỏ qua!

Triệu Uyển Bạch nở nụ cười xuống, nhưng lập tức lại vỗ bàn

- Tiểu tử kia cũng dám cự tuyệt, thật sự là đáng giận!