Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1106: Ác Ma ăn gan (2)




Sơ Vị Thần!

Lâm Lạc đối với Tử Đỉnh có tin tưởng mãnh liệt. Nhưng áo choàng tàng hình thì khó mà nói rồi, hắn cẩn thận từng li từng tí mà đi vào trong phòng, vượt qua mấy phòng nhỏ, đi tới trong sương phòng, bên trong đang có hai nam nhân đang nói chuyện.

Một cái trong đó là Sơ Vị Thần mà Lâm Lạc cảm ứng được, lúc này có thể lấy mắt thường xem xét. Lâm Lạc liền có thể xác định tu vi đối phương chính là Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên.

Chắc hẳn Ngũ An Dịch cũng xem qua uy năng lúc hắn độ thần kiếp, cho rằng phái ra Sơ Vị Thần nhất trọng thiên cao thủ không nhất định có thể đánh chết Lâm Lạc, cho nên bảo hiểm dùng Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên!

Tuy thần kiếp cuối cùng của Lâm Lạc xác thực đạt đến trình độ Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên, nhưng mà gần kề giằng co mấy kích, hơn nữa cũng đem Lâm Lạc oanh đến gần như tan vỡ! Cho nên, phái ra một Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên cao thủ đến diệt sát Lâm Lạc tuyệt đối là nắm chắc.

Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên cao thủ này ăn mặc quái dị, trên thân một kiện áo ngắn lộ cánh tay, hạ thân lại là váy thẳng đến gối, tóc thắt thành bím tóc dài hẹp, như là vô số mảnh xà quấn quanh ở phía trên, hốc mắt lõm sâu, một đôi con mắt là màu bích lục.

Mà một người nam nhân khác thì chỉ có tu vi Ngụy Thần tam trọng thiên, có phải là Hư Thần hay không không cách nào phán đoán, hơn nữa Lâm Lạc cũng không để ý, chỉ cần ở cùng một đại cảnh giới, hắn không sợ bất luận kẻ nào.

Nam nhân kia mặt mũi tràn đầy dữ tợn, có một cỗ dã man khát máu chi khí, trên cằm có một nốt ruồi chừng đồng tiền, để cho hắn lộ ra cực kỳ xấu xí, hắn tên Sài Xương Đạt, thủ lĩnh của cường đạo Thất Tử sơn.

- Xà Quân đại nhân, thỉnh nếm thử lá gan này, tiểu nhân cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị đấy!

Nhưng lúc này vị đầu lĩnh cường đạo kia lại không hề hung tướng, mặt mũi tràn đầy dáng siểm nịnh, hận không thể gọi cha.

Nam tử kia lộ ra vẻ mĩm cười, nhưng thấy thế nào đều có cảm giác âm tà không thôi, hắn tiện tay từ trong mâm lấy khởi một đồ vật ném vào trong miệng, ba ba nhai xuống.

- Xà Quân đại nhân, hương vị như thế nào?

Sài Xương Đạt cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.

- Đủ mới lạ!

Nam tử kia nuốt đồ vật trong miệng xuống, dùng ánh mắt tán dương quét nhìn đối phương.

- Đại nhân ưa thích là tốt rồi!

Sài Xương Đạt như trút được gánh nặng.

- Tiểu nhân đã chộp tới mấy trăm đứa bé năm tuổi trở xuống, mỗi ngày đều có thể vì Xà Quân đại nhân cung cấp lá gan tươi mới!

Đây là gan người, hơn nữa còn là gan của trẻ em!

Trong nội tâm Lâm Lạc phát ra một đoàn lửa giận, hận không thể lập tức lao ra tiêu diệt toàn bộ hai người này!

- Ân?

Nam tử kia đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút dao động mà hướng chỗ Lâm Lạc ẩn thân nhìn lại.

- Xà Quân đại nhân, làm sao vậy?

Sài Xương Đạt khó hiểu hỏi thăm, hắn một phương diện là sợ vị kia, một phương diện khác lại hy vọng có thể mã thí tâng bốc đối phương, tâm tình phi thường mâu thuẫn.

Nam tử kia đột nhiên bắn ra một chỉ, một đạo hắc quang phi sắc mà ra, hóa thành một đầu Hắc Xà vừa mịn lại dài, mở ra răng nanh cực kỳ hung ác.

Nhưng Hắc Xà trực tiếp xuyên thấu vách tường, chỉ lưu lại một lỗ thủng thật nhỏ, tình huống khác thường gì cũng không có phát sinh.

Nam tử kia nhướng mày, hắn vừa mới cảm giác được có một cỗ chấn động kỳ dị, tựa hồ bị người tiềm nhập nơi đây, nhưng hắn rõ ràng không có cảm giác được dấu vết không gian chấn động, nếu chỗ kia thực sự có người che dấu, tuyệt đối sẽ bị công kích của hắn bức đi ra!

- Không có việc gì!

Hắn như không có việc gì nói, cho là mình đa tâm, nhưng cũng không cần giải thích cái gì, hắn có tư cách như vậy!

Sài Xương Đạt cũng không dám ép hỏi, cho dù đối phương hủy đi cái sơn trại này, hắn cũng phải cười theo mặt nói hủy đi rất tốt. Hắn vội vàng nói:

- Đại nhân, tiểu nhân lại vì ngươi chuẩn bị một mỹ nữ, hiện tại có thể đưa tới hay không?

- Ân!

Nam tử kia lộ ra một dáng tươi cười, trên mặt hiện lên rõ hứng thú.

Sài Xương Đạt vội vàng vỗ vỗ tay, chỉ một lúc sau, liền nghe trên cửa phòng vang lên thanh âm gõ gõ, sau đó cửa phòng đẩy ra, đi tới một nữ tử đang mặc hoa y, bộ dáng dị thường đẹp đẽ, giơ tay nhấc chân đều có loại mê người phóng đãng.

- Đại nhân…

Nàng kia phủ phục đầy đất, cổ áo rộng thùng thình có thể nhẹ nhàng chứng kiến hai ngọc phong tuyết trắng treo lủng lẳng, trắng bóng đến mê người.

Nam tử kia đối với nữ nhân đánh giá một phen, thoả mãn cười cười nói:

- Bò qua đây!

- Vâng, đại nhân!

Nữ nhân kia đong đưa bờ mông hướng nam tử này bò đi, lúc tiếp cận bên người đối phương, nam tử kia đem một chân đưa ra ngoài, mà nàng cũng rất thức thời mà nâng bàn chân thối của đối phương lên, dùng chiếc lưỡi thơm tho bắt đầu liếm láp, phát ra thanh âm phi thường khoa trương.

- Đại nhân, ngài thỏa thích mà chơi, tiểu nhân cáo lui trước!

Sài Xương Đạt khom người lui tới cửa.

Nam tử kia nhắm hai mắt, căn bản không có để ý tới hắn, để cho Sài Xương Đạt mất mặt mà lui thêm bước nữa, thuận tay đóng cửa lại.

Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra, hắn nghe được việc ác của hai người, cảm xúc kích động lập tức tràn ra một tia chấn động, may mắn hắn lập tức trốn vào bên trong Dưỡng Tâm hũ, nếu không sẽ bị bắt hiện hình rồi!

- Ôm...

Thạch Nguyệt Nha quấn đi lên, nàng đối với khí tức của Tử Đỉnh có một loại dị thường thân cận, hiện tại Tử Đỉnh bị Lâm Lạc cầm đi, nàng liền quấn lên Lâm Lạc.

- Hư!

Lâm Lạc làm động tác chớ có lên tiếng, tuy là ở trong Dưỡng Tâm hũ, cái Nguyên Thần Khí này có lẽ có thể ngăn cách Sơ Vị Thần cảm ứng, cho dù trong này huyên náo long trời lỡ đất cũng sẽ không bị người phát hiện, nhưng cái gọi là có tật giật mình, tuy Lâm Lạc không có làm tặc, nhưng trong vô thức vẫn là hi vọng hết thảy im ắng mà tiến hành.

Thạch Nguyệt Nha cũng đem ngón tay nhỏ nhắn trắng đến gần như trong suốt phóng tới bên miệng, làm động tác im lặng, giống như Lâm Lạc cùng nàng đùa giỡn.

- Ngoan!

Lâm Lạc vỗ vỗ đầu của nàng, thân hình lóe lên, đã đi ra Dưỡng Tâm hũ. Nhưng hắn lập tức co lại răng, bởi vì Thạch Nguyệt Nha cũng theo đi ra, nàng cũng không phải nhân loại thuần túy, mà là pháp tắc chi linh, Dưỡng Tâm hũ phong tỏa đối với nàng hoàn toàn là thùng rỗng kêu to!

Bởi vì muốn che lấp khí tức, Lâm Lạc phải kiềm giữ Tử Đỉnh, cho nên cũng không có khả năng đem Tử Đỉnh ném cho Thạch Nguyệt Nha để nàng ôm đi vào trong Dưỡng Tâm hũ, đành phải đem ngón tay phóng tới trước miệng, cường điệu động tác chớ có lên tiếng.

Thạch Nguyệt Nha cái hiểu cái không, nhưng ánh mắt lại thấy được một đôi nam nữ khác trong phòng.

- Hô… hô…

Nam tử kia đang phát ra tiếng hít thở thô thô, bởi vì cô gái xinh đẹp kia đang ghé vào giữa hai chân của hắn ngậm lấy tiểu đệ của hắn, cảm giác sung sướng cực độ tự nhiên để cho hắn sảng đến hô hấp gia tốc.