Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 9: Săn và bị săn




Sau chuyện hôm nay, danh tiếng của Lục Viêm tăng cao, ngay cả những học viên lớp thiên tài cũng biết tên hắn, mà những lão sư khác thì càng chú ý tới. Điều này cũng là Lục Viêm hắn mong muốn, có danh tiếng người ta mới chú ý, lúc đó mọi chuyện còn lại đều dễ làm.

Hết giờ học, Lục Viêm bỗng hướng Diệp Tử Vân đi tới. Diệp Tử Vân thấy hắn thì mặt hồng lên, vừa rồi còn suy nghĩ tới hắn, không ngờ hắn lại tới.

“Diệp Tử Vân đồng học”. Lục Viêm cười nói, ánh mắt sâu kín quan sát nàng, quả nhiên là một thiếu nữ tuyệt sắc, so với Ngưng Nhi thậm chí hơn một phần, khí chất cả hai người cũng bất đồng.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Tử Vân lấy lại tinh thần, lên tiếng nói.

Lục Viêm thu hồi lại ánh mắt, nói: “Ngưng Nhi nhờ ta chuyển lời tới ngươi, chiều này Ngưng Nhi đợi ngươi ở trong phòng, nàng có chuyện muốn nói. Ngươi cũng biết, nàng ta rất ngại mà”

Diệp Tử Vân nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, bởi vì rất lâu rồi hai người nàng không có nói chuyện với nhau, nên lần này có thể gặp nhau nói chuyện thì tốt quá rồi, gật đầu nói: “Vậy được rồi. Cảm ơn!”

Sau đó Lục Viêm rời đi, Diệp Tử Vân định nói gì đó cũng nuốt lại.

Nhìn Lục Viêm rời đi, Nhiếp Ly còn đứng ở phía sau chợt nhíu mày, thật lâu sau mới lẩm bẩm, âm thanh chỉ mình hắn nghe được: “Ngươi tốt nhất đừng đ-ng đến Từ Vân, nếu không thì cho dù là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư cũng không giúp được ngươi”

Rời khỏi Thánh Lan học viên, Lục Viêm mới cười lớn, tất cả đều là hắn tự biên tự diễn, bất quá hắn cũng đã nói với Ngưng Nhi rồi, chiều nay Diệp Tử Vân sẽ đến. Hai người trước kia là bằng hữu với nhau, cũng vì một vài nguyên nhân nên không chơi với nhau, cái này Lục Viêm biết, hắn cũng muốn gắn kết tình bằng hữu này lại cho nàng. Hơn hết là, hắn chấm Diệp Tử Vân rồi.

Lúc đầu Tiêu Ngưng Nhi có chút không đồng ý, nhưng hắn dùng miệng lưỡi tám tấc của mình làm nàng sung sướng, chuyện gì cũng đáp ứng.

“Nên là thời điểm tu luyện” Đi tới một nơi cái hẻm vắng người, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi lên, hắn bắt đầu tu luyện.

Trước kia hắn lấy được rất nhiều công pháp tu luyện linh hồn, nên không sợ không thể thành cường giả được.

Công pháp hắn tu luyện có tên là “Vô Danh Quyết”, cái tên này đúng là không phải tên, lúc đầu thấy tên này Lục Viêm liền bỏ qua, nhưng khi tìm hiểu kỹ càng, hắn liền lựa chọn công pháp này.

Lục Viêm ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, cả người phun ra từng tia sáng nhàn nhạt, lúc này hắn đang tu luyện, linh hồn đang lấy tốc độ nhanh chóng bành trướng, cứ mỗi lần hắn niệm lại khẩu quyết, linh hồn hải đều chấn động mãnh liệt, như muốn nứt ra vậy.

Hắn hai ngày trước đã đột phá Thanh Đồng nhất tinh, lúc này linh hồn lực lại tăng lên mạnh mẽ, chỉ sợ là không đến một canh giờ nữa hắn sẽ đột phá Thanh Đồng nhị tinh.

Tốc độ này thật khủng khiếp, nếu để cho người khác biết chỉ sợ là ngất tại chỗ, ghen tị không thôi a.

Bất quá, cái này cũng đúng thôi, công pháp bọn hắn tu luyện cấp bậc quá thấp, mà của Lục Viêm thì lại quá cao, quá mạnh mẽ, dù sao đây cũng là đỉnh phong công pháp mà trước đó hắn lấy được ở một thế lực cự đầu.

Hồn hải trong cơ thể nứt vỡ lại lành lặn, cứ mỗi lần như vậy thì hồn lực lại tăng lên, tinh thần hắn cũng thoải mái hẳn lên.

Lúc này ở trong hồn hải, khi hắn niệm khẩu quyết thì lại thấy từng sợi kim sắc nhỏ bé bay đến, từng sợi nhỏ bé kết thành một tia kim sắc, theo thời gian tia kim sắc lớn dần. Lục Viêm cũng không rõ tia kim sắc này là thứ gì, nhưng hắn cảm nhận được một loại khí tức cổ lão từ nó truyền đến, có chút mờ mịt, lại hỗn độn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt hắn đã ngồi tu luyện hơn hai canh giờ, linh hồn cũng đã tăng trưởng đến mức không tưởng được, hắn đã đột phá Thanh Đồng nhị tinh. Linh hồn càng thêm ngưng tụ lại.

Khi thấy trời cũng đã chiều, ánh lửa đã che nửa bầu trời, Lục Viêm mới chậm rãi đứng dậy, hít thở một hơi thoải mái. Nơi này không khí thanh mát, nên hắn chọn ở đây để tu luyện.

Lại từ trong đó đi ra ngoài, hắn bắt đầu hướng nơi Ngưng Nhi đi tới.

Đột nhiên từ xung quanh không khí rung động, vài hắc y nhân chợt phóng ra, ngăn chặn hắn lại, nhìn những người này, Lục Viêm ánh mắt híp lại, sau đó lại cười nói: “Các vị lão ca đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy”.

Vốn đám người này tưởng thiếu niên sẽ bị dọa sợ, không ngờ lại còn lên tiếng trêu chọc, bọn hắn tức giận vô cùng, bỗng thấy trong đó một hắc y nhân có vẻ là thủ lĩnh của đám người này phất tay, nói: “Bắt lấy hắn!”

“Ta chơi chết lão bà các ngươi!” Lục Viêm thấy bọn hắn không nói không rằng đã muốn bắt người liền bực mình, nhưng cũng không chút nào hoảng sợ, muốn đánh sao, hừ lão tử cùng các ngươi chơi.

Ba bóng người tiến tới phía Lục Viêm, hồn lực bạo phát, một quyền mạnh mẽ đánh tới. Quyền phong sắc bén xé không mà tới, Lục Viêm liền lùi về sau một bước, sau đó lại vận chuyển hồn lực lên cánh tay, cùng đánh lên bọn hắn.

Oanh!

Không khí chấn động, kình khí cường đại quét ra, đẩy lui ba người hắc y nhân, sắc mặt khẽ biến. Bởi vì hắn có bảo vật hộ thủ, cho nên lực lượng tăng lên mảng lớn, đám người này thực lực lại thua hắn, nên bị hắn đánh bay.

Lục Viêm không chút chần chừ, chân phải dẫm xuống lấy lực, cả người phóng tới, một cước đá lên một người trong đó.

Phanh!

Bị trúng một cước của Lục Viêm, hắc y nhân bị đá bay ngược về sau một mét, cả người run rẩy đau đớn.

“Tiểu tử chết tiệt!” Hai người thấy đồng bọn bị đánh liền rống lớn, lực lượng mạnh mẽ đánh vào đầu Lục Viêm.

Lục Viêm cười lạnh, chợt thấy thân ảnh của hắn quỷ dị biến mất trong tầm mắt, tiếp theo là xuất hiện ở phía sau lưng bọn hắn, hồn lực hóa thành đao, cắt lên cổ bọn hắn.

Xuy! Xuy!

Tiếng xé gió vang lên, hai hắc y nhân lạnh người, phía sau cổ bỗng lạnh lẽo, lúc này bàn tay của Lục Viêm cũng xẹt qua, hai đạo máu tươi theo đó bắn ra. Dù không thể giết chết bọn hắn nhưng cũng khiến bọn hắn tạm thời mất sức chiến đấu.

Bên ngoài đám hắc y nhân thấy cảnh này liền bất ngờ, khiếp sợ không thôi. Kẻ này nhìn cũng chỉ là mười ba mười bốn tuổi, nhưng thực lực lại mạnh mẽ như vậy. Ba người đồng bọn của hắn thực lực đã là Thạnh Đồng nhất tinh rồi, vậy mà lại thua một thiếu niên.

Sau khi kinh sợ một hồi, bỗng thấy Lục Viêm hướng bên trong chạy đi, liền quát một tiếng, cả đám liền đuổi theo.

Bọn hắn mười người vây chặn nếu mà bị một thiếu niên trốn thoát thì thật sự là không còn mặt mũi nào.

Lục Viêm không dại gì mà đứng yên chiến đấu với bọn chúng, theo như hắn vừa mới dò xét, những kẻ này thấp nhất cũng là Thanh Đồng.

Nhìn đám người truy đuổi phía sau, khóe miệng hắn chợt nhếch lên quỷ dị, muốn chơi đùa? Lão tử chơi chết các ngươi.

Để xem ai mới là thợ săn!

Hắn hướng về phía rừng rậm bên trong chạy tới, phía sau đám người thấy hắn muốn vào rừng liền vui vẻ, nếu như kẻ này mà chạy ra ngoài, bọn hắn còn kiêng kỵ mà từ bỏ, nhưng nếu đã vào trong rừng, vậy thì xem ngươi chốn được bao lâu.

Vừa vào trong rừng, thân ảnh của Lục Viêm liền biến đổi không ngừng, rất khó nắm bắt.

“Bắt lấy hắn cho ta!” Thủ lĩnh hắc y nhân thấy Lục Viêm sắp thoát liền biến sắc, quát lớn một tiếng, cả người hắn dung hợp yêu linh, tay chân biến dạng, lực lượng bạo phát, hướng đến Lục Viêm phóng tới.

Rống!

Từng tiếng sư rống đau tai nhức óc, một đầu sư tử hư ảnh vọt tới phía Lục Viêm, lực lượng khủng bố khiến hắn biến sắc, vội phóng ra vài cây phi trâm tới trước mặt hắc y nhân.

Thấy phi trâm bay đến, hắc y nhân không dừng lại, mà đưa tay đánh ra, một cỗ lực lượng bạo phát đem toàn bộ phi trâm đánh rơi, tiếp tục hướng tới Lục Viêm đánh đến.

Bước chân chuyển động, xuyên qua từng gốc cây, ẩn dưới bóng đêm, thân ảnh Lục Viêm khi ẩn khi hiện, trên tay không biết lúc nào có một chiếc phi trâm.

“Ăn của ta một trâm!” Cười lạnh một tiếng, hồn lực đi vào phi trâm, sau đó lại dùng lực lượng phóng ra, hắn không chế lực lượng vô cùng tinh xảo, phi trâm xuyên qua từng gốc cây, bay thẳng đến một hắc y nhân đang đuổi theo.

Phốc!

Kẻ này chưa kịp phản ứng đã bị phi trâm xuyên thủng cổ, máu tanh chảy ra, hóa thành thi thể lạnh lẽo.

“Đáng chết, tiểu tử này có ám khí!”

Một hắc y nhân khác chứng kiến đồng bọn mình chết liền phẫn nộ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trong rừng yên tĩnh, trừ tiếng rống giận của đám hắc y nhân thì chỉ còn tiếng phi trâm xé gió phóng đến, mỗi trâm như lưỡi hái tử thần đoạt hồn cướp phách.

Liên tiếp phóng ra nam lần phi trâm, có bốn người bị hắn trực tiếp giết chết, còn một lần thì bị tên thủ lĩnh kia đỡ được.

Mười mấy phút trôi qua, nhiều lúc bị đám hắc y nhân sắp đuổi tới, Lục Viêm lại dùng ném ra phi trâm để kéo khoảng cách.

Phi trâm hắn ném ra đều bay theo quỷ dị khó lường, lại mang thêm âm sát nặng nề, khiến cho không khí rít gào, đám hắc y nhân kinh hãi không thôi.

Qua một khắc, khi khoảng cách hai bên chỉ còn có hơn mười mét, thủ lĩnh hắc y nhân chợt gầm lớn, nhảy mạnh về phía trước, khoảng cách cứ thế bị một cú nhảy này kéo lại gần.

“Tiểu tử, chết đi!”

Thủ lĩnh hắc y nhân gầm lên, bàn tay sư tử quét qua, lực lượng làm không khí nổ tung, móng vuốt sắc bén đánh tới, Lục Viêm lăn tới phía trước, may mắn tránh được, nhưng cũng bị dư âm đánh lên, vô cùng đau nhức.

Oanh!

Mặt đất run lên, một gốc cây bị đánh gãy, sau khi rơi xuống thì đè lên hắc y nhân, hắc y nhân giận dữ, điên cuồng đem gốc cây đánh vụn.

Mà cũng nhờ thế Lục Viêm lại có thời gian chạy trốn, hướng qua bên trái lướt đến, phi trâm trong tay lóe lên, phóng tới thủ lĩnh hắc y nhân.

Xuy!

Ba cây phi trâm quỷ dị phóng tới, hắc y nhân vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị một trúng vào cánh tay hắn, cánh tay truyền đến từng cỗ tê dại làm hắn tức giận gầm lớn, lần nữa đuổi theo Lục Viêm.

Những tên hắc y nhân phía sau cũng đã đuổi tới nơi Lục Viêm, vài người cầm thiết kiếm sắc bén chém tới.

Lục Viêm phóng ra ba cây phi trâm, đám người liền hoảng sợ, đưa kiếm lên đỡ.

Keng!

Thiết kiếm rung lên, lực lượng phi trâm mạnh mẽ khiến tay bọn hắn chấn động, phải dừng lại dùng sức mới có thể ngăn cản được.

Khi bọn hắn dừng lại thì Lục Viêm lại tiếp tục chạy, thỉnh thoảng lại phóng ra vài cây phi trâm, khiến khoảng cách hai bên lại kéo dài một cách cân bằng.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng phẫn nộ của thủ lĩnh hắc y nhân: “Khốn kiếp, phi trâm có độc!”.

Thủ lĩnh hắc y nhân đi thêm vài bước nữa thì đầu óc mơ hồ, trước mắt mọi thứ tối dần, ngay sau đó lại ngã xuống đất.