Mưa gió điên cuồng quét một mảnh trời, bay đen mỗi ngày một dày, che phủ cả bầu trời vào trong, mọi thứ trở nên đen tối, hắc ám đang nuốt chửng hết toàn bộ ánh sáng trên thế giới.
Rầm!
Một đạo lôi đình xẹt ngang thương khung đánh lên đại địa, lôi quang chớp lóe trong khoảnh khắc, giữa mưa gió càng lúc càng lớn này, tựa như một vị lôi thần hàng thế, vạn người kính phục, run sợ.
Lục Viêm dựa lưng ở trước cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn cuồng phong bạo vũ bên ngoài, hắn lúc này như lão tăng nhập định, thật lâu sau, hắn thở ra một hơi, hắn vậy là đã sống ở thế giới này gần ba tháng, thế mà lúc này vẫn còn chút mơ hồ.
Gia tộc, người thân, nữ nhân của hắn vậy mà đều vô tung, thật sự là khiến hắn khó chịu. Mặc dù những thứ này đối với hắn không có nhiều ý nghĩa lắm, ngay cả Ngưng Nhi hắn cũng không dành nhiều tình cảm, chẳng qua là chơi đùa một chút, nhưng khi không thấy được, tư vị trong lòng có chút lẫn lộn.
“Mặc kệ ngươi là người hay vẫn là thiên. Dám nghịch ta, ta tất diệt!”
Lục Viêm hướng lên trời quát một tiếng đầy bá uy, âm thanh như trời xanh gào thét, quản chi trời cao bao la, đất rộng bao xa, âm thanh của hắn vẫn xuyên thấu thời không mà đến.
Một tiếng định vạn pháp, đoạt càn khôn!
Khi âm thanh vừa hạ xuống, mưa lớn ngừng rơi, gió mạnh ngừng thổi, lôi đình rầm vang cũng yên tĩnh lại.
Tại giữa màn đêm, một đạo ánh sáng lộ ra, dần dần rộng lớn ra, ngay sau đó chiếu sáng cả bầu trời, mây đen tan biến, mọi thứ trở lại dáng vẻ ban đầu.
Trở lại giữa phòng, Lục Viêm lấy từ trong giới chỉ ra Quỷ Thi yêu phách, thần sắc có chút hứng thú, có chút chờ mong, để xem, rốt cuộc Yêu Linh sư là cái cảm giác thế nào.
Lục Viêm đưa linh hồn lực vào trong yêu phách, hắn phát hiện bên trong là một hắc ảnh, sương đen lượn lờ, tựa như là hắc diễm đang cháy, nóng nhưng lại cũng rất lạnh.
Linh hồn lực hóa thành một sợi dây thừng quấn quanh hắc ảnh, nghe thấy tiếng hắc ảnh kêu gào thảm thiết, từng cỗ nóng lạnh điên cuồng tản ra, như muốn cắt đứt linh hồn lực của hắn.
Lục Viêm quát lạnh trong lòng, linh hồn lực bạo phát mạnh mẽ quấn lấy Quỷ Thi, Quỷ Thi không ngừng run rẩy phản kháng, thế nhưng dưới linh hồn lực mạnh mẽ vượt qua cả Bạch Ngân của hắn trấn áp xuống, Quỷ Thi cũng dần dần đình chỉ phản kháng, hóa thành một đạo sương đen chui vào linh hồn hải của hắn.
Yêu linh một khi tiến vào linh hồn hải Yêu Linh sư, sẽ bị Yêu Linh sư khống chế, được linh hồn hải Yêu Linh sư ôn dưỡng, trừ phi Yêu Linh sư chủ động phóng thích yêu linh mới đạt được tự do. Rất giống với linh hồn lạc ấn!
Ngay khi vừa dung hợp Quỷ Thi, linh hồn hải của Lục Viêm liền chấn động, chợt khuếch trương ra gấp hai lần.
Chợt thấy kim cầu run lên nhè nhẹ, từng sợi kim quang thẩm thấu tới linh hồn hải, đem linh hồn hải hóa thành kim sắc, Quỷ Thi giống như là một hố sâu, hướng kim quang kia hấp thụ, sương đen càng lúc càng bành trướng, bản thế mỗi lúc một mờ ảo đi.
Mà yêu linh lực càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Nếu là trước đó Quỷ Thi là đứa trẻ, thì lúc này nó đã trưởng thành, yêu linh lực cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.
Kim cầu thần bí này, còn có thể dưỡng yêu linh, thật sự là làm Lục Viêm bất ngờ.
Tâm niệm chợt động, hắn triệu hồi ra Quỷ Thi, thân thể nhanh chóng cùng Quỷ Thi dung hợp lại, một đoàn sương đen bao phủ lấy Lục Viêm, thân thể như ẩn như hiện.
Trong lớp sương là một hắc ảnh nhỏ bé, ba cái sừng lớn đâm thắng lên trời, khuôn mặt bị che bởi một phần sương đen, hoàn toàn không nhìn rõ.
Bốn chi như của con người, nhưng ngón tay rất dài, lại vô cùng sắc bén, có thể chém đôi một phiến kim thiết trong nháy mắt, khiến Lục Viêm hài lòng là bàn tay này vô cùng linh hoạt, rất thuận lợi cho việc phóng ám khí.
Đột nhiên thấy nó động, thân ảnh như màn sương quỷ dị lướt đến mọi góc trong căn phòng với tốc độ nhanh chóng, không một âm thanh vang lên, hoàn toàn di chuyển trong im lặng. Với Quỷ Thi này, cùng với khả năng ẩn núp của Lục Viêm, sợ là nếu hắn muốn trốn, không ai có thể tìm được hắn.
Thân thể trở thành sương đen mờ ảo, sau đó biến mất, rồi lại xuất hiện ở cách đó vài mét, vô thanh vô tức, thật sự là tuyệt vời.
Sau đó hắn lại bắt đầu thi triển năng lực của yêu linh cho đến khi thuần phục, rất nhanh, một canh giờ đã trôi qua, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ hết năng lực của yêu linh.
Lục Viêm hài lòng gật đầu, ý niệm vừa động thì sương đen tan biến, thu hồi lại Quỷ Thi, thân ảnh của Lục Viêm lần nữa xuất hiện.
Với yêu linh này, Lục Viêm muốn vô thanh vô tức giết người quả thật là không còn khó khăn nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, Lục Viêm đưa mắt nhìn ra thì thấy một bóng người đang hướng bên này chạy đến.
“Hoàng Lâm?” Lục Viêm nhìn bóng người này, đây chính là Hoàng Lâm, lúc hắn vừa mới sống lại, người gặp đầu tiên chính là kẻ này.
Hoàng Lâm chạy gấp tới, dừng trước Lục Viêm thở từng trận, sau đó nói: “Thì ra ngươi ở đây, mau, mau trốn đi, đám người kia đang đi tìm ngươi đấy”
“Đám người nào?” Lục Viêm nhíu mày, âm trầm nói.
“Chính là đám đã giết vào nhà ngươi lần trước, hôm nay chúng lại đang đi tìm ngươi. Ta trên đường thấy chúng nên tới nói cho ngươi biết, ngươi mau trốn đi” Hoàng Lâm gấp gáp nói.
“Đây là Thánh Lan học viện, cho dù bọn hắn có gan hơn cũng không dám vào đây giết người” Lục Viêm vỗ vai Hoàng Lâm nói, không ngờ lúc này kẻ này lại có thể tới báo cho hắn trốn đi, chủ nhân thân xác trước đây này đúng là có một người bằng hữu tốt.
Hoàng Lâm cũng giật mình, nhớ ra đây là Thánh Lan học viện, có thể là gấp quá nên quên mất điều này: “Ngươi đừng ra ngoài, bọn hắn đang lùng ngươi khắp nơi, tốt nhất là ở trong này”
Lục Viêm gật đầu thế nhưng ánh mắt lại lóe tinh quang âm trầm, các ngươi đã muốn giết ta, vậy ta cũng muốn xem, các ngươi giết ta như thế nào.
Hoàng Lâm thấy hắn gật đầu liền yên tâm, nói: “Ngươi ở lại đây, ta trở về nhà trước, nếu để bọn hắn biết thì không ổn”.
Nói xong, hắn liền hướng bên ngoài chạy về, vì gia tộc Lục Viêm bị người ta diệt tộc, cho nên gia tộc của Hoàng Lâm cấm hắn có quan hệ với Lục Viêm, sợ bị người ta nhắm vào. Hoàng Lâm có thể tới tìm hắn là đã tốt lắm rồi.
Đợi bóng người Hoàng Lâm khuất đi, Lục Viêm nhìn bầu trời đang lặn dần kia, cười lạnh lùng: “Đây là thời điểm mà bóng tối sẽ bao trùm mọi thứ, là điểm kết thúc của ánh sáng... cũng như sinh mệnh của các ngươi”
Thân ảnh dần biến mất trong ánh lửa hoàng hôn cuối cùng, tan biến trong bầu trời rộng lớn.
Trên đường, vài người đang hướng xung quanh chạy đi, ánh mắt nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
Bởi vì khí tức mạnh mẽ của bọn hắn khiến cho nhiều người đi đường thấy cũng phải tránh né, nhiều lúc không kịp né còn bị đẩy văng một bên, nhưng lại không ai dám lên tiếng nói gì, chỉ có thể im lặng đứng dậy đi tiếp.
Bởi những người này là võ giả, là Yêu Linh sư tôn quý, những người bình thường như bọn hắn thì làm sao có dũng khí lên tiếng chứ.
Ở đâu cũng vậy, kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh dẫm lên, cũng không ai quan tâm đến kẻ yếu cả. Cho dù là thân nhân, nếu ngươi là một kẻ yếu, cuối cùng vẫn sẽ bị bỏ rơi mà thôi.
Thế giới tàn khốc vậy đó.
Kẻ yếu không có lựa chọn nào khác! Hoặc là sống trong tủi nhục, hoặc là chết trong cô độc.
Lục Viêm ẩn trong một góc, nhìn đám người đang điên cuồng tìm kiếm xung quanh kia, mặc dù đám người kia thực lực cao nhất cũng chỉ là Thanh Đồng tam tinh, nhưng hắn lại cẩn thận vô cùng, sư tử vồ thỏ cũng dốc hết sức, đạo lý này hắn hiểu rõ.
“Tiểu tử Đại Tam kia không biết chết ở đâu, tìm khắp nơi mà vẫn không có bóng dáng của hắn, thật sự là tức điên ta mà”
Một người trung niên trong đó liên tiếng.
“Cho dù tìm không thấy cũng phải tìm cho thấy, đây là mối làm ăn của chúng ta, chỉ cần tìm ra được tiểu tử kia, chúng ta sẽ có mười vạn Yêu Linh tệ, khi đó thỏa sức mà sung sướng”
Một trung niên khác lên tiếng, lời vừa nói xong liền lộ ra vẻ tham lam, mười vạn Yêu Linh tệ, đối với bọn hắn quả thật là con số lớn.
“Được rồi, đi tới chỗ khác tìm xem”
Một người có vể sẹo trên mặt này hẳn là thủ lĩnh trong ba người, sau khi lên tiếng cả ba liền hướng tới phía trước tìm kiếm.
Lục Viêm nghe bọn hắn nói chuyện liền biết những kẻ này chỉ là những kẻ lưu manh vì tiền mà làm việc thôi.
“Quản ngươi là ai, đã muốn giết ta thì không thể sống được”
Lục Viêm ánh mắt âm lãnh, ngay khi bọn hắn vừa đi tới, ba cây phi trâm mang theo âm sát xé không mà tới.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba cây phi trâm đâm trúng yết hầu của cả ba người, ba đạo máu tươi phun ra. Cả ba người hoảng sợ ôm lấy yết hầu, nhưng chưa kịp thể hiện nổi hoảng sợ đã trở thành thi thể đông lạnh, ngã ầm xuống đất.
Sau khi giết ba người này xong, Lục Viêm lại hướng chỗ khác đi đến, gặp người giết người, gặp quỷ diệt quỷ, hoàn toàn là một ngày mà máu nhuộm trời xanh, xác chết như rạ.
Những đám lưu manh kia thực lực cao nhất chỉ có Thanh Đồng ngũ tinh, cho nên dưới mỗi một phi trâm phóng ra, liền là một thi thể lạnh lẽo ngã xuống.
Hắn giết người không có chút dấu vết nào, chỉ có phi trâm là bằng chứng còn lại, nhưng nếu muốn từ phi trâm để biết là ai giết người thì khó hơn cả lên trời.
Chỉ trong vòng nửa giờ, Lục Viêm đã giết sạch đám người kia, những người này chỉ là con chó bị người dùng tiền sai bảo mà thôi, cho nên không cần giữ lại làm gì.
Bóng tối đã hạ xuống đại địa, khí lạnh dần lan tỏa, nhìn những cái thi thể lạnh lẽo kia càng khiến cho nhiều người không rét mà run, nội tâm phát lạnh.