Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (14).
______________________________
Người kia chính là kẻ thù truyền kiếp của Bồ Hồng Đề, Bồ Hồng Đề mấy trăm năm trước sở dĩ sẽ lâm vào ngủ say chính là bởi vì cô ấy đã tiến hành một cuộc đại chiến với kẻ địch, kết quả là kẻ địch cũng lâm vào ngủ say, hơn nữa còn tỉnh lại cùng thời gian với cô ấy.
Kẻ địch đó tên là Hồng Nữ, cũng đã từng là một nhân sĩ chính phái, nhưng lại yêu một người của Ma môn, bởi vì người yêu bị giết, nên cô ta hoàn toàn điên cuồng, trong đầu toàn là hủy diệt thế giới.
Hồng Nữ không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì qua một đoạn thời gian sẽ lên sân khấu, hiện tại cũng không biết cô ta ở chỗ nào, nên trước hết là cô cần phải bổ toàn quyển kinh thư này, sau đó giao cho hiệp hội Thiên Sư để cho bọn họ tìm hiểu, tu luyện linh lực, tăng cường linh lực, đến mấy Hồng Nữ cũng không đáng sợ hãi.
An Thúy hôm nay đi xưởng rượu rót một lần linh lực cuối cùng, đơn đặt hàng trên mạng đã không sai biệt lắm, còn lại không phải chuyện của cô, vì thế cô cũng nên thực hiện ước định với Hàn thư ký, đi làm việc.
Ninh Kiêu khóc chít chít mà tỏ vẻ muốn đi cùng cô, ôm cánh tay An Thúy không buông. Lạc Trầm Ngư nhìn chằm chằm hắn ta, bỗng nhiên bay tới phía sau, thổi một ngụm âm khí vào sau cổ hắn ta. Khiến Ninh Kiêu Sợ tới mức nhảy dựng vài bước.
“Quỷ! Quỷ!” Ninh Kiêu che cổ lại la to.
An Thúy nhìn về phía Lạc Trầm Ngư, Lạc Trầm Ngư tựa như một mỹ thiếu niên tối tăm an tĩnh đứng ở nơi đó, thấy thế nào cũng không giống quỷ vừa mới đùa dai.
An Thúy xuất phát, giao kinh thư đã bổ toàn cho Viên Tuệ đại sư. Cô nhẹ nhàng bâng quơ, dường như chỉ là cho ông ấy một thứ không có gì cả, cho nên Viên Tuệ đại sư cũng không quá để ý, sau khi trở lại thiện phòng của mình mới mở hộp ra, cầm lấy những quyển sách đó lật xem, đôi mắt xém chút cũng nhảy ra ngoài. Chờ thời điểm ông ấy vội vội vàng vàng muốn tìm An Thúy, thì An Thúy đã bắt đầu công tác làm người thủ hộ núi sông, bắt đầu rồi lữ hành đi bộ dài dòng.
An Thúy coi nó là một loại khiêu chiến, đi bộ khắp núi sông tổ quốc, chuyện này cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Cô trên cơ bản đều là vòng qua thành phố lớn, hành động ở giữa núi và núi, giữa thôn xóm và thôn xóm, nơi đi qua, tất cả những thứ dơ bẩn giấu trong núi lặng yên sinh trưởng đều bị tinh lọc hầu như không còn, cả tòa núi phảng phất đều tiên khí mờ mịt, hít sâu một hơi cũng cảm thấy thoái mái, phảng phất toàn thân đều đã làm lễ rửa tội, người gặp được cô ở trên núi đều bị tư thái thần nữ thánh khiết của cô làm cho chấn động, một đường thu hoạch vô số tín đồ.
Trước khi An Thúy xuất phát đã chuẩn bị đầy đủ, cái gì mà bùa đuổi muỗi đuổi trùng bùa đuổi bụi vân vân mây mây đều mang theo không ít, bởi vì linh lực của mình sung túc, cho nên hiệu quả còn rất tốt, một đường đi sao cũng không có lúc nào chật vật. Ngẫu nhiên cứu được một người leo núi gặp sự cố, đi qua một số thôn xóm thì ở nhờ nông gia ăn chút cơm của nông gia, người vừa thấy liền biết cô chính là cao nhân, ngay cả khi không biết cô là ai, thì vào thôn nào cũng đều vô cùng được hoan nghênh, nếu là gặp được thôn xóm có nguyên nhân vì bị âm uế xâm nhập mà sinh bệnh thì cô còn hỗ trợ cứu trị, một đường hàng yêu trừ ma, trị bệnh cứu người, đi theo nguồn nước, ngồi ngắm áng mây bay, thoạt nhìn quá tiêu sái thích ý.
Lạc Trầm Ngư vẫn luôn đi theo cô, nhìn cô hành hiệp trượng nghĩa, nhìn cô được sùng kính, trong lòng thường xuyên sẽ toát ra một loại oán hận, hắn có xúc động muốn giết những người được cô trợ giúp kia, thế cho nên vào thời điểm An Thúy cứu những người đó, hắn liền ở một bên dùng ánh mắt tối tăm oán hận nhìn chằm chằm vào những người đó, làm những người đó lạnh cả người, cực kỳ bất an.
Càng đi theo An Thúy, loại cảm giác này liền càng mãnh liệt, bất tri bất giác, so với việc giết An Thúy, hắn lại càng muốn muốn giết những người vốn là vô tội kia hơn.
Buổi tối hôm nay, bọn họ ở trên núi phát hiện một chiếc xe không thích hợp, An Thúy tránh ở sau cây, nhìn thấy một người đàn ông đi từ ghế điều khiển ra để đi tiểu, bên trong xe truyền ra tiếng khóc thút thít của cô gái, còn có hơi thở thô suyễn của nam nhân, người đi tiểu nọ quay đầu lại hướng xe kêu: “Ngươi mẹ nó làm bao lâu mà còn chưa xong? Làm quá mức thì bán không được giá tốt đâu!”
Đôi mắt An Thúy nheo lại, rút mũi tên kéo cung, bắn thủng đùi của tên đi tiểu nọ, người đàn ông kêu thảm thiết khiến cho người bên trong xe chú ý, có hai người đàn ông xuống dưới, một người còn chưa mặc quần xong.
Lạc Trầm Ngư ngay ở bên cạnh nhìn An Thúy đánh ngã hai người đó, hắn âm u mà đi qua đó, nhìn thấy bên trong xe có hai cô gái, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, bộ dáng bất quá mới lên cao trung, thoạt nhìn là bị lừa bán, trong đó một cô gái vừa mới bị chà đạp. Nhưng so với một tháng lúc còn sống của hắn thì tính cái gì chứ? Huống chi các cô còn may mắn được cứu vớt như vậy.
Hắn nhìn An Thúy liên lạc cảnh sát, an ủi các cô, trong mắt oán hận càng thêm nùng liệt. An Thúy chú ý tới biểu tình của hắn, mày nhíu lại.
Chờ cảnh sát lại đây bắt người mang đi, Lạc Trầm Ngư còn nhìn chằm chằm đuôi chiếc xe, tay hắn bỗng nhiên bị nắm chặt, thân thể bị vặn qua, bỗng nhiên nhận được một cái ôm ôn nhu.
Hắn ngơ ngẩn.
“Cậu đây là đang ghen ghét sao Lạc Trầm Ngư? Cậu ghen ghét những người đó có thể kịp thời được cứu giúp sao? Cho tới nay so với chuyện tôi lúc trước thấy chết mà không cứu với cậu, thì chuyện cậu càng để ý chính là chuyện tôi tới muộn một bước đúng không? Thật sự rất xin lỗi, tôi lúc trước nếu đến sớm một chút thì tốt rồi.” An Thúy thở dài một hơi nói.
Đây mới là chỗ khúc mắc lớn nhất của hắn, nếu cô chỉ là thấy chết mà không cứu, thì trong lòng hắn cũng chỉ cần oán hận là tốt rồi, nhưng mà cô cuối cùng vươn tay giúp đỡ, lại muộn một bước, giống như một giây trước có hy vọng, thì giây tiếp theo liền nghênh đón tuyệt vọng. Lúc ấy hắn tất nhiên là vô cùng mãnh liệt hy vọng có thể bắt lấy cánh tay đang vươn tới của cô, nhưng thật sự là đã quá muộn.
Cùng với hy vọng sinh sống đi ngang qua nhau, không có gì khiến cảm thấy không cam lòng bằng chuyện này.
Lạc Trầm Ngư được An Thúy ôm, nhẹ vỗ về, oán hận trong mắt dần dần biến mất, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của An Thúy, trong lòng lại dâng lên loại cảm giác quái dị, một hồi lâu hắn thử đưa tay gác ở trên cô An Thúy véo cô, “Xin lỗi thì có ích lợi gì.”
An Thúy thấy hắn khôi phục bình thường, lập tức chụp bay tay hắn, “Không có việc gì thì chạy nhanh đi, tìm nơi sạch sẽ mà ngủ.”
Lạc Trầm Ngư liền âm u mà đi theo cô đi tìm chỗ ngủ.
Hắn đương nhiên là không cần ngủ, khi An Thúy ngủ, hắn thường xuyên âm u mà ngồi xổm ở một bên nhìn chằm chằm cô, ngẫu nhiên nhớ tới chính mình là trả thù, vươn tay đi véo cô, thấy An Thúy nửa ngày không phản ứng, lại vẻ mặt âm u lùi tay về, nghĩ thầm báo thù như vậy rất nhàm chán, vẫn là đến khi cô tỉnh mới được.
Tố chất thân thể của An Thúy rất tốt, tùy thân mang theo một cái thảm nhỏ, buổi tối ăn ngủ ngoài trời dã ngoại cũng sẽ không sinh bệnh, nhưng cũng không phải là vẫn luôn có thể may mắn như vậy, có đôi khi dự báo thời tiết không chuẩn xác, đột nhiên liền đổ mưa, An Thúy bị mưa làm tỉnh, nửa đêm mang theo một con quỷ tìm chỗ trú mưa khắp núi rừng, bị xối thành gà rớt vào nồi canh.
Cũng may là ba lô không thấm nước, còn có một bộ quần áo để đổi, An Thúy đổi xong quần áo, liền nhìn thấy Lạc Trầm Ngư đưa lưng về phía cô ngồi xổm trong một góc, cả người bao phủ trong ánh sáng âm trầm của quỷ, nhất thời cảm thấy có chút đáng yêu, ngồi ở bên người hắn, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, “Cậu là một con quỷ mà còn biết phi lễ chớ nhìn sao?”
Lạc Trầm Ngư âm u mà nhìn về phía cô, mặt vô biểu tình mà nghĩ cô quá không biết xấu hổ, lại động tay động chân với một con quỷ. Sau đó ánh mắt lại dừng ở trên cánh môi đỏ mọng của cô, cũng không biết là có phải là do nghiệp hỏa văn lại đột nhiên gia tăng hay không, mà hắn cảm thấy bản thân như lại bị thiêu, cảm giác rất khác với cảm giác bị nghiệp hỏa văn đốt cháy lúc trước, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế hắn nói: “Tôi muốn công đức, khó chịu.”
Người từ trước đến nay đều là sinh vật rất dễ dàng bị sủng hư được một tấc lại muốn tiến một thước, quỷ cũng là người biến thành, kỳ thật cũng giống vậy, An Thúy khoan dung và dung túng đối với Lạc Trầm Ngư, vì thế hắn không có khả năng là không cảm nhận được, bởi vậy nên thời điểm muốn một thứ gì đó từ An Thúy cũng tương đối không khách khí.
An Thúy tuy rằng không thấy nghiệp hỏa văn của hắn gia tăng, nhưng thấy hắn giống như thật sự cảm thấy không thoải mái, liền thò lại gần độ công đức cho hắn, đại khái là rất thoải mái, cho nên thời điểm đối phương muốn dừng lại thì lập tức đuổi theo chủ động hôn, giống như con chim cánh cụt con đuổi theo chim cánh cụt mẹ nói muốn đồ ăn, nên cô đành phải cho hắn nhiều hơn một chút.
Lạc Trầm Ngư nhịn không được ôm cô càng chặt, thoải mái đắc thủ cuộn tròn ở trên người cô.
Vốn là vừa mới thay quần áo, tóc cũng ướt, ở trong sơn động nhỏ hẹp, một người một quỷ ôm nhau, thoạt nhìn ái muội cực kỳ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kích động đến không được:
【 Lạc Trầm Ngư là con cá tâm cơ!! 】
【 Tên là muốn công đức kỳ thật là muốn hôn! 】
【 Ô ô ô ô bá đạo tổng tài đều yêu tiểu bạch hoa vô dụng nhu nhược, tôi không phục ô ô!!】
【 A Ngư của chúng ta rõ ràng là rất manh, hơn nữa người ta còn là Quỷ Vương, nơi nào là tiểu bạch hoa nhu nhược!! Âm u bán manh, âm u muốn hôn, âm u nhìn chằm chằm người ta, ngay cả móng tay màu đen cũng siêu đáng yêu, quá manh! Tôi cũng muốn sơn móng tay như vậy! 】
Nếu chỉ là vào nửa đêm đột ngột mưa rền gió dữ còn coi như tốt, có một lần An Thúy biết có mưa to, cho nên tá túc ở một nhà trong thôn, kết quả đêm đó đất đá trôi chôn hết cả thôn.
Mỗi khi có tai hoạ muốn phát sinh, thì thường xuyên có một số ác khí và thứ dơ bẩn tương đối lợi hại hiện thế, Lạc Trầm Ngư đêm đó nhận thấy được trên núi có tà thần muốn xuất thế, vì thế tự mình chạy đi lên đem tà thần ăn mất, chờ khi hắn xuống dưới liền thấy toàn bộ thôn cư nhiên là đã bị đất đá trôi chôn lấp. Nhìn thấy bên kia có người sống sót, lại không nhìn thấy An Thúy, vòng một vòng thật lớn, cũng không nhìn thấy An Thúy, hắn trong phút chốc ngốc ở tại chỗ.
“Mau cứu người đi!!”
“Oa a!!”
“Đúng vậy, thôn chúng tôi bị đất đá chôn vùi, mau tới cứu mạng a!! Kia, có một đại sư rất có danh tiếng, người bán rượu linh lực ấy, cũng ở trong thôn chúng tôi, cũng bị chôn……” Nam nhân gọi điện thoại báo nguy nói như vậy, cảm thấy đề cập tới đại nhân vật nổi danh thì khả năng đội giải nguy sẽ đến càng nhanh hơn một chút.
Lạc Trầm Ngư đã sớm quên bản thân ngay từ đầu là muốn An Thúy chết, chính hắn cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, tóm lại là hắn lập tức tìm đến vị trí của căn nhà lúc trước mà An Thúy ở nhờ rồi liều mạng đào, đào đến tròng mắt đều đỏ, thật vất vả mới đem An Thúy từ bùn đào ra, nhìn thấy trong lòng cô còn che chở cho một đứa trẻ, tròng mắt càng đỏ, thiếu chút nữa là giết chết đứa trẻ đó.
Cách nam nhân kia báo nguy rất chính xác, bởi vì đề cập đến An Thúy, cho nên không chỉ có đội cứu viện chạy đến rất nhanh, mà tin tức truyền thông cũng lập tức chạy đến. Máy bay trực thăng bay tới bay lui ở trên núi, sau khi màn ảnh được chuyển sang hình thức thấy quỷ thì thấy được Lạc Trầm Ngư phía dưới đang đào An Thúy ra, điều này đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
Kỳ thật thời điểm mỗi khi tai hoạ phát sinh, máy quay thấy quỷ thường xuyên có thể nhìn thấy quỷ, lúc ấy thường xuyên rất cảm động, bởi vì rất có có thể là nhũng người chết bởi tai hoạ sẽ cảm thấy thương những đứa trẻ cũng cùng cảnh ngộ, đã làm quỷ mà còn muốn cứu đứa trẻ ra, loại chuyện này cho dù có gặp qua nhiều lần, thì mọi người cũng vẫn cứ rơi lệ không ngừng.
Chỉ là bình thường quỷ nhỏ yếu thường thường như vậy căn bản là làm không được những việc này, phải có cấp bậc Quỷ Vương như Lạc Trầm Ngư mới có thể làm được.
Nhưng mà Lạc Trầm Ngư xem như một con quỷ rất có danh khí, những người nhà của người bị hắn ăn sinh hồn lập tức liền nổ tung, lúc trước chính phủ cấp công đạo là Lạc Trầm Ngư đã tiếp nhận xử trí sẽ không xuất hiện hại người, bọn họ liền cam chịu là chính phủ đã siêu độ Lạc Trầm Ngư hoặc là khiến hắn hôi phi yên diệt, kết quả hiện tại lại thấy được hắn.
【 Tôi muốn biết con quỷ này có đúng là Lạc Trầm Ngư hay không? Đã nói là sẽ không xuất hiện hại người đâu chứ?? 】
【 Nghĩ đến hồn em trai yêu quý của mình bị hắn ăn, tôi liền hận không thể xé nát hắn! @ hiệp hội Thiên Sư @ sở huyền học của chính phủ, đã nói là đã xử trí đâu?? 】
【 Rõ ràng là người bị đất đá trôi chôn lấp chính là nguyên một thôn xóm, vì cái gì mà điểm chú ý đều ở trên một con quỷ? 】
【 Trọng điểm hiện tại là cứu người được không? Chuyện quỷ gì đó có thể đặt qua một bên được không? 】
【 Tôi không có nhìn lầm đi, người hắn cứu ra là đại sư Trúc Thanh sao? 】
Trên mạng ồn ào nhốn nháo, chiến hỏa rất mau là đã dẫn tới trên người An Thúy.
An Thúy cùng rất nhiều người sống được đào ra người sống sót cùng nhau được đưa đến bệnh viện, bệnh viện là chỗ thường lui của quỷ quái, cho nên đều có trận pháp đặc thù cùng phù chú bảo hộ, có cấm chế với quỷ quái, bên ngoài vào không được, bên trong cũng sẽ bị hạn chế nên không thể di động, cho nên Lạc Trầm Ngư chỉ có thể ngốc bên ngoài bệnh viện.
Hắn ngồi ở trên ghế đá, nhìn người đến người đi, nghi hoặc bản thân vì cái gì lại muốn cứu An Thúy, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, không có chiếu ra một chút bóng.
Qua sau một lúc lâu, liền có người mang mắt kính thấy quỷ chạy tới, bởi vì trong lòng có hận, nên cũng không sợ hắn, ném cục đá ném lá bùa về phía hắn, còn có người cầm rượu linh lực đổ vào người hắn.
“Bản thân mình đã chết còn muốn kéo người khác xuống nước!”
“Trả hồn của con gái tôi đi!”
“Giết người thì đền mạng, ngươi giết nhiều người như vậy, nên kiếp sau phải làm súc sinh bị giết!”
Đủ loại lời nói khắc nghiệt như dao nhỏ bay về phía hắn.
Động tĩnh bên này khiến cho rất nhiều người chú ý, người nhiều thì thêm can đảm, vì thế sôi nổi vây quanh lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu tình vừa kiêng kị vừa chán ghét vừa sợ hãi. Còn muốn truyền thông quay lại.
Đôi mắt Lạc Trầm Ngư đỏ lên, oán hận được An Thúy trấn an xuống dần dần lại nảy lên trong lòng, nghiệp hỏa văn giống như cũng bởi vì oán hận của người nhà người ta mà bắt đầu gia tăng, đốt đến hắn chỉ muốn giết người. Giết chết tất cả những người trước mặt! Nhưng mà trước khi bị sát ý khống chế, hắn đột nhiên nghĩ tới An Thúy, nếu giết người, thì chính là kẻ địch của cô…… Hắn vốn nên không thèm để ý đến điều này, nhưng mà không biết như thế nào, sát ý chính là cứ như vậy mà được khống chế trong nháy mắt.
Ninh Kiêu nghe được tin tức An Thúy gặp nạn lập tức liền đáp máy bay nhà mình qua đây, tới rất nhanh, thời điểm An Thúy tỉnh lại đã thấy hắn ta bên người, ngay cả quần áo cung tiễn gì đó cũng được hắn ta chuẩn bị tốt.
Hắn ta quả thực là càng để ý hình tượng hơn An Thúy.
An Thúy không có trở ngại gì, nhưng mà đất đá trôi tới quá đột ngột, nên hít thở không thông mà thôi, vốn dĩ cô cho rằng là phải rời khỏi phó bản này, không nghĩ tới lại được cứu về rồi. Đang muốn nói chuyện gì, đột nhiên nghe được ồn ào nhốn nháo dưới lầu, hỏi chuyện gì, đôi mắt Ninh Kiêu chột dạ mà dời đi một chút, nói không có gì. An Thúy liền tự mình xuống giường từ cửa sổ nhìn xuống
Liền thấy được cảnh tượng Lạc Trầm Ngư dưới lầu bị nghìn người chỉ trỏ.
An Thúy tuy rằng biết quỷ trong xã hội này kỳ thật mới là quần thể yếu thế, nhưng mà vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy loại hình ảnh hoang đường này, một con lệ quỷ bị một đám người vây quanh khi dễ gì đó. Mặc dù về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng giờ này khắc này loại sắc mặt khắc nghiệt cùng với lại xấu xa ác ý tản ra trên người bọn họ, thật sự là còn xấu xí hơn ác quỷ.
An Thúy hít sâu một hơi, cầm quần áo đi vào toilet, rất mau đã thay quần áo đi xuống, nhưng bị Ninh Kiêu giữ chặt, “Nữ thần nữ thần, em không cần phải bảo vệ con quỷ kia, những người đó cũng là về tình cảm có thể tha thứ, hơn nữa người quỷ khác nhau, em đi che chở hắn thì không tốt……”
An Thúy trực tiếp đẩy hắn ta ra.
Cô một đường được nhiều người chú mục, đi đến đám người bên ngoài, đẩy ra người đang chặn đường, che trước người Lạc Trầm Ngư, một cục đá nện ở trên trán cô, đỏ một mảnh, “Đủ rồi!”
Khí tràng của An Thúy rất cường đại, bộ dáng