Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (10).
_____________________________
Màn đêm thâm trầm, người hầu đã sớm tan tầm, tiếng bụi trúc lay động trong sân cùng với tiếng nước chảy, dường như tô điểm thêm nét thiền cho màn đêm.
Nữ nhân trẻ tuổi ngồi dưới mái hiên pha trà hưởng thụ phân thiền ý này, mà sau lưng cô, là một con lệ quỷ hung dữ. Móng tay sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén, muốn xé rách túi da của cô, mà cô chỉ rũ mắt lo pha trà, đem chén trà nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn, dường như hoàn toàn không biết gì về nguy cơ sau lưng mình cả.
Cho đến khi bàn tay kia muốn chạm vào cô, cô mới cầm lấy cây cung trong tay, nhảy lên từ chỗ ngồi, đồng thời xoay người giơ cung, lệ quỷ đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Lạc Trầm Ngư khó khăn lắm mới ngừng lại được ở dưới bức tường trong sân. Hắn mặt vô biểu tình mà nhìn An Thúy. Nhìn nữ nhân đang cầm cung kia, cô đứng dưới hành lang, váy trắng, thánh quang, tựa như thần nữ không thể xâm phạm, trong đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm hắn, không có cảm xúc gì.
Trong lòng hắn tràn đầy thù hận lệ khí, nhớ tới việc cô tới cứu giúp muộn, nhớ tới việc cô tận tâm tận lực đủ loại giúp đỡ nguy cơ trong lăng mộ đế vương ở huyện Vân Long, oán khí càng thêm bạo trướng, lại lần nữa đằng đằng sát khí bay qua.
Sau đó lại bị An Thúy đánh bay.
An Thúy lại không hề nhìn hắn, xoay người rời đi.
Trong mắt hắn nhiễm hồng quang, hướng về phía bóng dáng của cô, lại lần nữa đánh úp lại.
Đầu An Thúy cũng không quay lại, trở tay giơ cung, lại đánh bay hắn lần nữa.
Một lần hai lần ba lần, lần lượt bị đánh bay, lại lần lượt bay lại, biết rõ là đánh không lại, nhưng vẫn cứ tập kích, An Thúy bị quấn lấy có chút phiền, cuối cùng dứt khoát xoay người rút ra một một mũi tên, kéo cung, ánh mắt sắc bén và cả mũi tên cùng nhau bắn về phía hắn.
Trong nháy mắt, Lạc Trầm Ngư nhớ tới An Thúy làm thế nào để khiến con Quỷ Vương kia hôi phi yên diệt, hận ý trong mắt càng là bạo trướng, nhưng mũi tên đã bay đến trước mắt, hắn căn bản là tránh né không kịp. Vốn tưởng rằng sẽ lại lần nữa gặp phải tử vong, lại không nghĩ kia mũi tên kia bay tới đánh vào ngực hắn, khiến anh bay về phía sau, nện ở trên tường.
Hắn bị cô định ở trên tường. Miệng vết thương bị bắn thủng trên ngực có một loại cảm giác bỏng cháy, nhưng chưa tới nông nỗi phải đốt hủy hắn.
Linh lực bám vào mũi tên không nhiều lắm, căn bản không thể thương tổn hắn, nhưng cũng đủ để cố định hắn lại khiến hắn tạm thời không thể nhúc nhích. An Thúy cũng không biết phương pháp siêu độ, nếu mà cô động thủ thì chính là muốn hắn hôi phi yên diệt, An Thúy cũng không muốn giết hắn, bằng không thì vị thiếu niên này chắc chắn sẽ rất thảm.
Loại trình độ lệ quỷ này của hắn muốn siêu độ là không dễ dàng, hẳn là nên tìm người bạn vong niên thân nhất với cô là đại sư Viên Tuệ tới mới được, bất quá hiện tại đại sư Phật môn cơ bản đều bận việc ở lăng mộ đế vương tại huyện Vân Long bên kia, mấy ngàn con quỷ bên kia cũng không dễ siêu độ, nên bọn họ cần phải cư trú ở bên kia mấy ngày, vì vậy còn phải chờ một chút.
Lệ quỷ bị cố định ở trên tường chỉ có thể âm u nhìn bóng dáng An Thúy biến mất ở trong tầm mắt.
Ngày hôm sau, thời điểm An Thúy rời giường, thì lệ quỷ đã không thấy đâu, trên tường viện chỉ còn lại có một mũi tên. An Thúy nhìn khắp nơi, cũng không tìm được quỷ ảnh của hắn, xem ra là đã đào tẩu.
Mới vừa ăn xong bữa sáng, thì có người tới bái phỏng, chính là người của sở huyền học, tới hỏi Lạc Trầm Ngư có tới tìm cô hay không. Dù sao thì cô cũng là Trần Lị Hương, cũng coi như là người có liên quan đến chuyện của Lạc Trầm Ngư, con quỷ này trả thù cả nhà hung thủ, rất có thể sẽ tìm đến cô.
“Chính phủ vẫn luôn khuyến cáo mọi người gặp quỷ thì nhất định phải báo nguy, tuyệt đối không được bị một số chuyện lúc còn sống của quỷ và bề ngoài của chúng mê hoặc, bởi vì quỷ chính là quỷ, không có lý trí và tình cảm của con người, dù cho bọn chúng ngay từ đầu chỉ là vì báo thù, nhưng bọn chúng bởi vì oán khí mà ở lại nhân gian thì rất dễ dàng bị ảnh hưởng từ đủ loại khí âm tà, rồi trở nên càng ngày càng hung tàn, một ngày nào đó sẽ gây hại đến người vô tội. Chuyện Lạc Trầm Ngư đã trải qua lúc còn sống xác thật là rất khiến người khác đau lòng, nhưng hắn hiện giờ đã trả thù nhiều người như vậy, trở nên rất lợi hại, nếu cứ như vậy thì sớm hay muộn rồi cũng sẽ biến thành đại quỷ làm hại nhân gian, nếu hắn có tới tìm cô, thì hy vọng đại sư không cần phải bởi vì thương xót mà thủ hạ lưu tình.” Người tới nói.
An Thúy chỉ cười, không nói gì.
“Hiện tại, tất cả các camera theo dõi toàn thành phố đều đã chuyển sang hình thức thấy quỷ, nếu quay đến thân ảnh của hắn thì chúng ta sẽ lập tức hành động, tranh thủ bắt được con quỷ này, nếu cần trợ giúp, thì đến lúc đó còn thỉnh đại sư không tiếc tương trợ.”
Hình thức thấy quỷ tiêu hao năng lượng quá lớn, đặc biệt là hiện tại, số lượng quỷ đã vô cùng ít, cho nên ngày thường những camera theo dõi sẽ không chuyển sang hình thức thấy quỷ toàn bộ, đỡ phải lãng phí tài nguyên.
Người của sở Huyền học tới rồi lại đi, thủ đô vì muốn bắt con quỷ Lạc Trầm Ngư mà giới nghiêm toàn thành, hắn khiến cho không ít người khủng hoảng, rốt cuộc thì thủ đoạn trả thù có chút tàn nhẫn, mọi người rất lo lắng sau khi hắn giết xong kẻ thù sẽ bắt đầu giết người vô tội, nên đều đang thúc giục bọn họ nhanh siêu độ tiễn hắn đi.
Sinh vật con người này có đôi khi ngẫm lại thật sự là không thể tưởng tượng, trong thế giới An Thúy mặc dù mọi người không tin quỷ thần, nhưng đại bộ phận cũng sẽ ôm một tia kính sợ, nhưng hôm nay, con người trong phó bản này, lại bức bách quỷ thần đến trình độ nhất định.
Bên kia, bên trong phái Huyền Linh.
Sau khi Bồ Hồng Đề trở lại sự kiện ở lăng mộ đế vương trong huyện Vân Long, vẫn luôn ngốc ở trong phòng của mình không có đi ra, những người khác của phái Huyền Linh cũng càng thêm thận trọng hầu hạ cô ta, không dám nói một câu có liên quan đến An Thúy_người coi như là khắc tinh của cô ta, bất quá ngầm lại là nghị luận sôi nổi, đều đang suy đoán An Thúy có thể chính là chuyển thế của đối thủ trước kia đối đầu với tổ sư Bồ Hồng Đề, nếu không thì cô ta sao có thể mới thấy cô lần đầu tiên đã đối đầu với cô, mà khi đó An Thúy cũng đâu có lợi hại như vậy chứ?
Bồ Hồng Đề hoàn toàn không biết gì về mấy lời nghị luận đó cả, nhưng tầm mắt của những người đó như có như không tìm tòi nghiên cứu lại khiến cho Bồ Hồng Đề phá lệ vô cùng và phẫn nộ, lòng tự trọng bị hao tổn nghiêm trọng, từ khi cô ta bắt đầu xuất đạo, chưa bao giờ gặp khó khăn gì, xuôi gió xuôi nước, một đường khí phách hăng hái, lại không nghĩ tới ở trong phó bản này lại bị thương nặng như này. Cô ta chỉ có thể dốc lòng viết ra giấy hết những kinh thư trong đầu, nhưng đừng tưởng rằng cô ta sẽ cho mấy nhân sĩ chính phái, bọn họ đối với cô ta như vậy, thì cô ta tuyệt đối sẽ không lấy ơn báo oán.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng mà cô ta thật sự dễ dàng bị cảm xúc trong đầu dời lực chú ý, mỗi khi nhớ tới liền phải âm thầm tức giận trong chốc lát mới có thể tiếp tục, cho nên cũng viết rất chậm, hơn nữa sau khi cô ta tiến vào nhân vật này đã trải qua quá nhiều chuyện, nên trong đầu do lòng dạ hẹp hòi mà nhớ kỹ quá nhiều thứ, khiến cho kinh thư trong ký ức là bàn tay vàng của cô ta có một số bộ phận trở nên mơ hồ, thế cho nên càng chậm hơn.
Cô ta hy vọng Lạc Trầm Ngư cho dù không thể giết An Thúy nhưng cũng có thể để cô bị thương nặng. Chỉ là, sau sự kiện ở lăng mộ đế vương, Bồ Hồng Đề hiện tại rất không xác định Lạc Trầm Ngư có thể tổn thương cô một phân một hào nào hay không, rốt cuộc thì trình độ lợi hại của An Thúy đã vượt qua tưởng tượng của cô ta, hiện tại cốt truyện đã tới trước, nhưng mà Lạc Trầm Ngư còn chưa tiến hóa đến trình độ hung tàn như trong nguyên tác.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi dừng lại bút, nhìn về một cái bình gốm trên kệ sách phía bên kia.
……
Buổi tối, An Thúy nhân một đơn hàng, thời điểm trở về đã khuya, người hầu trong nhà đã tan tầm, cô vừa mới mở cửa, thì một trận âm phong đánh úp lại, An Thúy đã sớm có chuẩn bị, vung cây cung lên, lệ quỷ thiếu niên mỹ mạo lại nện ở trên tường.
Thời điểm hắn lại lần nữa bám riết không tha mà đánh lại đây, An Thúy lại lần nữa dùng mũi tên cố định hắn vào chiếc đèn chùm thủy tinh bằng gỗ đặc biệt trong phòng khách, đèn chùm thủy tinh bị đâm cho lung lay, lệ quỷ treo ở trên đó cũng lung lay theo.
An Thúy bật đèn, thưởng thức bộ dáng lung lay của lệ quỷ chỉ trong chốc lát đã bị treo ở trên đang âm trầm nhìn cô, tắt đèn đi ngủ.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại không biết như thế nào mà cười lên:
【 ha ha ha ha cảm thấy anh trai quỷ này rất manh là chuyện như thế nào chứ?? 】
【 ha ha ha ha tưởng tượng hình ảnh đèn treo trong nhà mình là như thế này một chút, rõ ràng là rất khủng bố, nhưng vì sao ở nơi này nhìn lại thì rất khôi hài?? 】
【 A, anh trai quỷ này lớn lên thật là đẹp mắt! Mỹ thiếu niên hắc hóa cũng rất mỹ vị nha! chảy nước miếng (﹃)】
Buổi sáng ngày hôm sau rời giường, trên đèn chùm trong phòng khách của An Thúy lại chỉ còn lại có một mũi tên, sau khi Lạc Trầm Ngư thoát ra thì lại không biết đi nơi nào.
An Thúy còn rất lo lắng hắn ở bên ngoài loạn hoảng bị thiên sư bắt được, suy cho cùng thì bên ngoài nơi nơi đều là camera theo dõi thấy quỷ, bị chụp đến cũng không phải là hắn dọa người, mà là có người muốn lộng hắn. Đến lúc đó phỏng chừng là không đợi được người siêu độ hắn thì đã xong đời, nếu gặp được đại sư huyền học tương đối xấu xa thì càng thảm hại hơn, hắn có thể sẽ bị chộp lại luyện thành quỷ nô.
Cũng may buổi tối hắn lại xuất hiện, An Thúy chú ý thấy hắn càng cường đại hơn hai ngày trước một ít, chứng cứ chính là sau khi cô cố định hắn ở trên cây, thì nửa đêm hắn đã tự mình thoát ra, hơn nữa còn chạy tới tập kích cô lần nữa, tuy rằng vẫn nằm trong phạm vi có thể đối phó của cô.
Bởi vì lần này bị quấy rầy giấc ngủ, có chút khó chịu, cho nên An Thúy gia tăng linh lực, thế cho nên buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện Lạc Trầm Ngư vẫn bị treo ở trên tường phòng ngủ của cô, đôi mắt đào hoa âm trầm nhìn chằm chằm cô không biết đã bao lâu.
An Thúy không để ý đến hắn, cũng không nói với hắn mấy lời vô nghĩa, vốn dĩ chính là bởi vì thù hận mới có thể biến thành lệ quỷ, trông cậy vào một hai câu nói mà khiến hắn không hận không oán là không có khả năng, dù sao thì kết quả cũng là siêu độ hắn, như vậy thì quá trình như thế nào căn bản không sao cả.
Rửa mặt xong đi vào phòng để quần áo đổi quần áo rồi đi xuống lầu, người hầu đã tới đi làm, đầu bếp cũng đã làm bữa sáng, thấy cô xuống dưới, có chút lo lắng hỏi cô trên đèn chùm có mũi tên là chuyện như thế nào, ngày hôm qua trong viện còn có một mũi tên nữa. Bọn họ không thể không hoài nghi có phải là có thứ không sạch sẽ xông vào hay không. Có thể xông vào, hơn nữa hai ngày rồi mà cũng chưa chết, vậy thì có bao nhiêu lợi hại nha, cố chủ nhà bọn họ chính là đại thiên sư rất lợi hại đấy!
An Thúy nói: “Không có việc gì, chỉ có một con tiểu quỷ thôi, không gây ra được chuyện gì.”
An Thúy ăn xong lên lầu, Lạc Trầm Ngư trong phòng ngủ đã không thấy đâu, xem ra là lại đi rồi.
Lạc Trầm Ngư tránh thoát tất cả các camera theo dõi thấy quỷ, lên núi, bày một trận pháp bên trong động, chính là thứ học từ đạo sĩ mưu toan biến hắn thành nô lệ kia, hắn đã từng nhìn thấy gã lập rất nhiều lần, cái trận này sẽ hấp dẫn rất nhiều thứ dơ bẩn lại đây. Hắn nằm ở trong sơn động, rất nhanh, đã có rất nhiều thứ dơ bẩn bị hấp dẫn lại, chỉ cần có nhân loại, thì thế giới này sẽ không có một ngày nào sạch sẽ, thứ dơ bẩn bị giết một con, thì sẽ tái sinh ra hai con từ trong một góc nào đó của thế giới, tuần hoàn lặp lại như thế, sinh sôi không thôi.
Quỷ, tà thần, yêu ma, ở trong một thủ đô có đông đảo thiên sư, thì thứ lợi hại đều bị tiêu diệt, nhưng mà vừa mới ra đời còn đang trưởng thành thì lại có rất nhiều, tiềm tàng ở các góc, chúng nó muốn cắn nuốt thứ cường đại hơn, để bản thân trở nên cường đại. Lạc Trầm Ngư rất hiển nhiên chính là thứ mà chúng nó thèm nhỏ dãi, vì thế toàn bộ bọn chúng dũng mãnh hướng tới Lạc Trầm Ngư ngồi ở giữa mắt trận, ùa vào thân thể hắn, muốn cắn nuốt hắn.
Nhưng lại bị hắn cắn nuốt.
Sắc trời tối lại, Lạc Trầm Ngư nuốt xuống một con cuối cùng, cảm nhận được lực lượng kích động trong cơ thể, hiểu được bản thân mình lại mạnh hơn vài phần, lúc này, hắn đột nhiên phát hiện có người đang tới gần sơn động.
“Lạc Trầm Ngư.” Bồ Hồng Đề đứng ở cửa động, cảm nhận được các loại yêu khí ma khí quỷ khí hỗn tạp ở bên trong, nhưng mà đứng ở nơi đó, lại chỉ có một con Lạc Trầm Ngư mà thôi.
Hắn thoạt nhìn càng thêm nguy hiểm hơn dĩ vãng một ít, ánh mắt càng thêm tối tăm, trong nhiều loại hơi thở dơ bẩn hỗn tạp như vậy, Bồ Hồng Đề cũng nhịn không được có chút kinh hãi, rốt cuộc thì hắn đã ăn bao nhiêu thứ chứ.
Lạc Trầm Ngư mặt vô biểu tình mà nhìn cô ta, cảm giác được trên người cô ta có thứ gì đang sinh ra liên hệ với mình.…… Là thứ gì chứ?
“Lạc Trầm Ngư, tôi biết ngươi muốn giết An Thúy, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, tôi tới giúp ngươi thì thế nào?” Bồ Hồng Đề nhìn hắn, khẩu khí cực kỳ tự tin, biểu tình cũng là bá đạo lại cường thế.
“…… Giúp tôi?” Lạc Trầm Ngư hỏi, tầm mắt lại tìm kiếm ở trên người cô. Thứ gì?
“Tôi có thể làm cậu trở nên càng cường đại, cô ta cũng là kẻ địch của tôi, chúng ta liên thủ, nhất định có thể khiến cô ta thất bại thảm hại……”
Bỗng nhiên, Lạc Trầm Ngư biết thứ trên người Bồ Hồng Đề là cái gì, đôi mắt hắn nháy mắt trở nên nguy hiểm, hắn nhìn cô ta, thanh âm mềm nhẹ đến âm trầm, “Cô mang theo tro cốt của tôi, mà lại nói chuyện muốn hợp tác với tôi? Chẳng lẽ là muốn trả lại cho tôi?” Hắn nói, vươn tay về phía cô ta.
Bồ Hồng Đề siết chặt dây ba lô phía sau, cô ta nâng cằm, “Nếu cậu được việc, thì tôi tự nhiên là sẽ trả tro cốt cho cậu.”
Vì thế hợp tác liền biến thành uy hiếp.
Sát khí trong mắt Lạc Trầm Ngư sôi trào, đánh về phía cô ta.
Bồ Hồng Đề cả kinh, cũng may là đã sớm chuẩn bị khả năng hắn sẽ không nghe lời, cô ta đã đem tro cốt của hắn cất vào trong con rối gỗ, dán lá bùa, lấy máu ở đầu tim mình, thì hắn sẽ trở thành rối gỗ để cô ta giật dây, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của cô ta mà hành sự.
Khống chế tro cốt của một con quỷ, hơn nữa còn có một số thuật pháp, thì chẳng khác nào là khống chế con quỷ này.
Cô ta đã sớm chuẩn bị, vào thời điểm không sai biệt lắm thì tự mình đến trấn nhỏ một chuyến, cầm tro cốt của hắn đi, vốn dĩ cô ta còn muốn thuận tiện đi nói cho cha mẹ cực phẩm của An Thúy, nói cho bọn họ là con gái của bọn họ hiện tại có bao nhiêu lợi hại, để cho bọn họ đến thủ đô tìm cô, làm cho An Thúy ngột ngạt ghê tởm. Nhưng mà lo lắng cứ nháo lớn như vậy, thì cánh chim của Lạc Trầm Ngư chưa lớn mà đã bị lộng chết trước, cho nên mới không có làm như vậy.
Cho nên Bồ Hồng Đề lấy rối gỗ ra, mặc niệm chú ngữ,vận chuyển thuật pháp, Lạc Trầm Ngư bị cưỡng chế ngừng lại tại chỗ, cánh ta đánh tới cô ta khó khăn lắm mới ngừng ở trước mặt cô ta. Hắn cảm giác được thân thể mất đi quyền khống chế, nhưng mà hắn còn có ý thức của mình, hắn biết rõ mình đã bị khống chế.
Bị khống chế, bị khống chế, bị khống chế, bị khống chế……
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện ký ức trong một tháng trước khi chết, cảnh tượng khuất nhục, thống khổ, sống không bằng chết, cho đến một khắc trước khi tử vong, thì hắn mới được tự do. Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ cảm giác giải thoát tự do, thì hắn đã bị một đạo sĩ khác câu đi mất, hắn bị luyện chế quỷ cổ, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày bị chém giết rồi lại lần nữa bị điều khiển, giết người vì gã, làm trâu làm ngựa cho gã…… Mà những ký ức đó, mỗi khi nhớ tới, liền khiến cho hắn muốn giết người, chỉ có máu tươi mới có thể dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy.
Mà hiện tại, hắn lại bị khống chế. Bồ Hồng Đề cùng với người luyện chế quỷ cổ tà đạo với bốn hung thủ cầm tù hắn giết hắn, trùng điệp lên nhau.
Đôi mắt hắn từ đen chuyển sang đỏ, cảm xúc thù hận và không cam lòng kích động, cơ hồ là sắp phá tan cấm chế, Bồ Hồng Đề sợ tới mức vội vàng tiếp tục thêm phù chú, mới ngăn chặn được hắn lại.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Alice:
【…… Anh trai quỷ này cũng quá đáng thương đi.】
【 Alice sao có thể như vậy chứ.】
【 Cảm thấy đặc biệt không khoẻ. 】
【 Đây là trò chơi sắm vai nhân vật, đang tiến hành sửa chữa cốt truyện chủ tuyến của trò chơi, Alice tiến chính vào nhân vật nữ chính, muốn thay đổi cốt truyện thì đương nhiên là phải làm vai ác, cô ấy đã làm rất tốt rồi, chỉ là phó bản