Hoàng Tỷ Thành Thê Ký

Chương 18: Bày tỏ




Cộc cộc.

Nghe được ngoài cửa có người, Tiêu Diễn cẩn thận đem nàng đặt xuống, giúp nàng phủ kín chăn thật tốt mới nhẹ bước chân xuống giường.

Đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, thấy người đến là tiểu thái giám bên cạnh Phó Uyển, nói rằng hôm nay là ngày đại hôn. Lời nói kia thật uyển chuyển nhưng Tiêu Diễn cũng biết là chuyện gì, miễn cưỡng xua tay, để cho Phó Uyển tự mình nghỉ ngơi, nếu rảnh rỗi sẽ đi gặp nàng ấy.

Thái giám kia ngẩn người, hướng vào trong điện nhìn trộm, vừa vặn thấy được trên giường có người ngồi dậy. Hắn ta thấy không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra đó là một nữ nhân liền chột dạ cúi đầu xuống, khom thắt lưng lui ra. Đi đến ngoài cửa cung, hắn ta còn không quên hỏi có phải hoàng thượng đang sủng hạnh một nữ nhân hay không. Bọn thái giám liên tục lắc đầu, nói mới vừa rồi chỉ có hoàng thượng và trưởng công chúa thôi.

Hắn nghĩ lại chuyện này, liền nhanh chóng chạy đi nói cho hoàng hậu.

Tiêu Diên ngồi dậy xoa nhẹ cái trán, lúc này tỉnh lại cảm thấy thanh tỉnh hơn nhiều, nhưng mà, tại sao nàng lại ở Lâm Hoa cung?

“Hoàng tỷ đã tỉnh, mới vừa rồi hoàng tỷ ở trên kiệu ngủ rất sâu, A Diễn không đành lòng quấy rầy, nên dứt khoát đem hoàng tỷ đến nơi ở của A Diễn.” Tiêu Diễn cười tủm tỉm đi qua, khom nửa người, kéo hai tay nàng qua đặt lên môi thổi khí, chờ một lát cho ấm, lại ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, “Tay hoàng tỷ thật lạnh, A Diễn xoa xoa cho tỷ sẽ không còn lạnh nữa.”

Tiên Diên ngẩn ra, dù tim nàng làm bằng sắt cũng không chịu được khi hắn lấy ôn nhu ra đối xử như vậy.

Những năm gần đây, nàng đã sớm đem Tiêu Diễn xem như đệ đệ ruột thịt mà đối đãi, nhưng mà hắn vì ngồi vào vị trí hiện giờ mà làm nên nhiều chuyện, cuối cùng trong lúc đó làm cho bọn họ nảy sinh nhiều ác cảm. Từ trước hắn đối với mình ỷ lại, nàng nhìn thấy rất là vui vẻ, nhưng dù sao bọn họ đều trưởng thành, mà phần độc chiếm của hắn ngày càng mãnh liệt. Nàng cũng không dám nghĩ dến có thể là chuyện kia, một dấu vết cũng có thể trở thành khả năng, làm sao nàng nghĩ đến mà không sợ?

Tặng hắn mỹ nữ, buộc hắn lập hậu, chẳng qua là để cho hắn bỏ đi ý niệm trong đầu kia.

Mà chuyện Thính Vũ làm cho nàng hiểu được, hắn đã không còn là đứa nhỏ mặc cho người khác sắp đặt. Nàng buộc hắn lập hậu, hắn liền phong vị cho một cung nữ nho nhỏ, nhằm để phản kháng. Tính tình hắn quật cường, không đạt được mục đích không bỏ qua, cho nên hắn sớm có mưu tính, hôm nay bị thua chính là các vị quan lại trong bữa tiệc vừa rồi.

Có lẽ có chút chuyện nên nói ra cũng tốt.

“A Diễn...”

Một tiếng gọi khẽ này cũng khiến cho Tiêu Diễn kích động không thôi.

“Hoàng tỷ, cuối cùng tỷ cũng không lạnh lùng với A Diễn.”

Trong lòng Tiêu Diên một mảnh rối bời, thoáng thở dài, chẳng qua chỉ là một vẻ nét hòa nhã đã làm cho hắn vui sướng vạn phần. Nàng không khỏi cảm thấy có chút áy náy, có phần không đành lòng nhưng không thể không nói: “A Diễn, thả ta ra cung đi.”

Là thả, mà không phải để, bên trong lời nói có chút khẩn cầu.

Tiêu Diễn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hai tay vòng qua thắt lưng nàng, động tác này giống như lúc trước tựa vào trong lòng nàng, ngọt ngào gọi hoàng tỷ hoàng tỷ. Hắn hơi ngẩng đầu, nhẹ nhíu mày, trong mắt chứa sương mù, cắn cắn môi, làm như hạ quyết tâm: “Hoàng tỷ, tỷ bỏ lại ta có phải không? Có phải A Diễn nói chưa rõ ràng? A Diễn, chưa bao giờ xem tỷ là tỷ tỷ, ta thích hoàng tỷ, đây là tâm tư của một nam nhân thích...”

“Đủ rồi! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ta tạm thời xem như ngươi không tỉnh táo, những lời càn rỡ như vậy ta không muốn nghe lại lần nào nữa!”

“Không đủ không đủ!” Hắn cố chấp ôm chặt lấy thân thể nàng, không cho nàng động đậy chút nào, “Hoàng tỷ không cần rời khỏi A Diễn được không? A Diễn sẽ thật sự nổi điên! Lúc trước vì sao hoàng tỷ đối xử tốt như vậy... nếu ít đối xử tốt với ta một chút thì có lẽ A Diễn sẽ ít thích hoàng tỷ một chút, cũng sẽ không khó chịu đựng như vậy. Hoàng tỷ, thật ra ta rất sợ...” Bỗng nhiên, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, “Ba năm quốc tang quá ngắn, nếu như lại chết...”

“Đừng giết người nữa!”

“Được, Hoàng tỷ nói cái gì te đều nghe.” Hắn ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi, “Vậy...”

“Ván đã đóng thuyền, Vương Uẩn Chi chính là phò mã, điều đó không thể thay đổi.” Nàng không ngừng nhìn hắn chăm chú.

Tiêu Diễn lại tức giận, từ trên mặt đất lảo đảo đứng dậy, ngăn lại bước chân của nàng. Hắn hơi hơi liếc mắt qua, âm thầm nuốt một ngụm khí, biết hoàng tỷ không thích ăn cứng. Hắn theo đó mà mềm mỏng lại, khóe miệng cong xuống, vừa buồn vừa nói: “Vậy... Dù hoàng tỷ phải lập gia đình, cũng không thể gả cho hắn ta, hoàng tỷ xuất giá sao có thể qua loa như thế, hoàng tỷ có thể tự mình tuyển chọn trong đám vương công đại thần... Huống hồ... Phủ công chúa còn chưa xây... Không bằng hoàng tỷ ở tạm trong cung...”

“Ta có thể ở trạm dịch.”

Tiêu Diễn rất tức giận, hét lớn lên: “Hoàng tỷ, tỷ cứ khẩn cấp muốn xuất cung lập gia đình như vậy ư!” Bỗng nhiên mất mác buông thõng tay xuống, “Nếu hoàng tỷ nghĩ A Diễn thích tỷ là không thể chịu được, như vậy... A Diễn sẽ không nói đến chuyện này nữa được không? Được không?”

Nàng cười nhàn nhạt, đúng là cười nhưng chỉ là cong khóe miệng: “A Diễn, nếu đệ còn nghĩ đến tình cảm tỷ đệ nhiều năm qua thì để ta xuất cung đi. Đối với đệ hay đối với ta đều tốt.”

Chữ tốt này ngược lại làm cho Tiêu Diễn không khỏi bật cười. Cái gì là tốt, cái gì là không tốt, trong lòng hắn tất nhiên biết rõ, chỉ một chữ tốt của hoàng tỷ dành cho hắn mà đã nghĩ có thể làm cho hắn buông tha bảo vật quý trọng trong tay này? Đời này của hắn đã nếm đủ lạnh lẽo, chỉ có hoàng tỷ đối tốt với hắn. Từ lúc đó hắn đã quyết định tuyệt đối không buông tay.

Hắn cúi đầu xuống, một lúc lâu không lên tiếng, Tiêu Diên thở dài, tiến lên xoa đầu hắn giống như lúc trước. Hắn vừa định mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, người đến lần này là Thạch An. Tiêu Diên nhìn hắn đứng yên chỗ đó không có ý di chuyển, nàng đành gọi người tiến vào, Thạch An tiến vào hướng về họ hành lễ, do dự một lát mới nói:

“Hoàng thượng, hoàng hậu... cho người đến báo...”

Thấy hắn nhíu mày, Tiêu Diên liền khuyên nhủ: “Hôm nay là đại hôn của ngài, hoàng thượng cũng nên...”

Hắn nở nụ cười châm chọc: “Hoàng tỷ có thể bức trẫm cưới nàng ta, không biết tỷ làm thế nào để có thể bức trẫm cùng nàng ta động phòng? Xem ra chuyện của Vũ tài tử tỷ vẫn chưa hiểu được, sau này, hoàng hậu chính là hoàng hậu, đừng mong ta nghĩ đến.” Quay đầu phân phó, “Thạch An, ngươi quay lại trả lời đi, về phần nói thế nào để cho hoàng hậu không nổi giận thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Trong lòng Thạch An kinh hãi, đang định lui ra ngoài thì Tiêu Diên kêu dừng lại, nói việc khó khăn này chờ nàng đi thăm thái hậu xong sẽ tự mình đến nói với hoàng hậu. Nàng xoay người nói với Tiêu Diễn thêm một lát nhưng trong lòng hắn rối rắm đến mức nàng nói cái gì thì từ đầu đến cuối hắn nghe không vào, chắc là những lời nói nhàm chán khuyên hắn cùng hoàng hậu vợ chồng ân ái. Hắn cười trào phúng, nhìn nàng bước ra khỏi cung điện của hắn. Trong mười bảy năm hắn sống, hoàng tỷ là người quan trọng duy nhất.

Hoàng tỷ thích hắn nhu thuận, hắn liền làm nũng; hoàng tỷ thích hắn an tĩnh, được, hắn liền ngoan ngoãn.

Hoàng tỷ không vui khi hắn giết người, được, hắn không giết; hoàng tỷ không vui khi hắn ngoan độc, được, hắn liền lương thiện.

Thậm chí đối với tình cảm hắn thích hoàng tỷ, tốt, hắn cũng có thể ẩn nhẫn kiềm chế. Nhưng mà hắn làm được thì ra sao, kết quả là hoàng tỷ muốn rời đi! Như thế còn không bằng hắn tàn nhẫn đến cùng, hắn cong khóe môi lên, Vương Uẩn Chi, người này hắn nhớ kỹ, muốn cưới hoàng tỷ, cũng phải xem lại ngươi, có, còn, mạng, hay, không!

Tiêu Diên đi thăm thái hậu một chuyến, tình hình của bà vẫn như vậy, chẳng qua trảỉ qua quá trình thái y cẩn thận xem và chữa bệnh, cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều. Nói cho bà tin nàng muốn xuất cung, thái hậu rất vui mừng cuối cùng giãy giụa trên giường muốn ngồi dậy, vẫn là Tiêu Diên khuyên nhủ mới yên.

“Bởi vì chưa xây phủ, nữ nhi xuất cung sẽ ở tại trạm dịch.”

“Vậy thật là ủy khuất con... Khụ khụ, nhưng mà thoát khỏi tiểu tử Tiêu Diễn kia đúng là tốt!” Thái hậu nhắc đến Tiêu Diễn, thấy trong lòng có một phần không thỏa mái, lúc trước mình bị mù mới có thể thu hắn làm dưỡng tử, hiện giờ hối hận đã không còn kịp rồi! Ho khan một lát, Tiêu Diên giúp bà thuận khí, thái hậu ôm lấy tay nàng, rõ ràng là người bệnh lâu nhưng khí lực lại cực kỳ lớn, “A Diên, ai gia biết mình không còn nhiều thời gian lắm, nếu ai gia đi, con nhất định phải giúp đỡ A Uyển, để cho nàng ấy ngồi ổn định trên ngôi hậu vị. Lúc trước chính là ai gia không có hoàng tử mới phải đi đến cục diện ngày hôm nay, cho nên, A Diên, đáp ứng ai gia, bất kể như thế nào A Uyển nhất định phải sinh hoàng tử, nhớ kỹ, là bất kể như thế nào!”

Nàng “Dạ” một tiếng, trong lòng phức tạp, căn bản Tiêu Diễn đối với Phó Uyển là chán ghét cùng chống đối, làm sao có thể...

“Mẫu hậu, người... cũng đừng bỏ lại nữ nhi a...”

“Yên tâm, ai gia nhất định phải nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt khi con xuất giá.”

Bà lại nói liên miên cùng cằn nhằn thêm một hồi lâu, Tiêu Diên không nỡ làm cho bà để tâm, liền rời đi, nhớ lại thái độ mới vừa rồi của Tiêu Diễn đối với Phó Uyển, chỉ sợ nàng còn phải khuyên thêm một hồi.

Hiện giờ Phó Uyển đang ở Vĩnh Vinh cung, tới cửa cung mới phát giác tên này không ổn, Vĩnh Vinh - vinh quang vĩnh viễn, nhìn như quang cảnh vô hạn, nhưng chỉ sợ ý tứ thật sự của Tiêu Diễn chính là cuộc đời này của Phó Uyển chỉ có được vinh quang của hoàng hậu, không còn gì nữa. Nghĩ như thế, càng nổi lên thương tiếc cho biểu muội của mình, cho nên khi bước vào trong cung, thấy sắc mặt Phó Uyển không lạnh không nhạt liền cảm thấy không thích hợp.

Sáng sớm có thái giám nói cho Phó Uyển, lý do hoàng thượng không đến, tất cả là vì ở cùng với trưởng công chúa, thái giám kia còn nói lại sống động như thật là trưởng công chúa lười nhác từ trên giường hoàng thượng ngồi dậy, chuyện này làm nàng ta tức giận đến mức suýt chút nữa giết người!

Bản thân đường đường là hoàng hậu một quốc gia, vào ngày đại hôn của mình bị phu quân lạnh nhạt, mà nguyên nhân là bởi vì biểu tỷ nhà mình, điều này nói lên cái gì!

“Làm sao, còn đang tức giận? Hoàng thượng không đến...”

“Không phải biểu tỷ rõ ràng nhất vì nguyên nhân gì mà hoàng thượng không đến sao?”

Tiêu Diên sửng sốt, cũng không muốn tranh cãi gì, tính nết Phó Uyển từ trước đến giờ đều thẳng thắng như thế: “Hoàng thượng không đến, chẳng qua là sau khi ta thăm bệnh mẫu hậu bị ngất đi được hoàng thượng chiếu cố, sao, chẳng lẽ có nô tài mới vừa trước mặt ngươi huyên thuyên chuyện gì? A Uyển, ngươi là hoàng hậu, làm sao lại để ý những chuyện nhỏ này?” Nàng thở dài, kéo tay nàng ta, “Mới vừa rồi ta đi thăm mẫu hậu, bà còn ngàn dặn vạn dặn ta nhất định phải giúp ngươi ổn định hậu vị, sinh hạ hoàng tử, tính nết này của ngươi a...”

Nghe nàng nói, tâm Phó Uyển cũng mềm lại, âm thầm mắng những nô tài này thêm mắm thêm muối!

“Biểu tỷ, muội...”

“Được rồi, ta tới là cố nói với ngươi chuyện này, ngày mai ta sẽ xuất cung, sau này muốn ngươi đối với bệnh tình mẫu hậu quan tâm nhiều hơn.”

“Làm sao lại đột nhiên như vậy?”

“Cũng không phải là đột nhiên, đã sớm quyết định từ trước.”

Tiêu Diên cười cười, lại dặn dò Phó Uyển thêm chút việc, đều là dặn dò tỉ mỉ những việc cần chú ý trong cung, mặc dù ma ma sẽ dạy nàng ấy nhưng cũng chỉ là chút đứng đắn trong lời nói, không có gì hữu dụng. Nói xong, Phó Uyển hết sức giữ lại, nàng thật vất vả mới thoát thân. Sau khi trở về liền chuẩn bị đồ vật này nọ rời khỏi cung, nàng vẫn nên sớm xuất cung, đối với ai cũng tốt.