Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 42: Cứu thương




Khi Đường Khảo giật mình nhìn Vũ Văn xa xa mặc quần áo đạo bào quỳ gối, Đinh Lam đang hùng hùng hổ hổ trên bồn hoa ven đường cạo một tầng bùn thật dày trên đế giày. Tính tình hai người vốn đều thích trời quang không thích mưa, chịu đựng một đêm cuồng phong bạo vũ gào thét, sáng sớm thấy thái dương vừa ló dạng, liền từ trong túc xá chạy ra hưởng thụ ánh mắt trời, lắc lư đi thẳng đến viện bảo tàng người đi lại thưa thớt.

"Thầy, thầy đang làm gì ở đây?" Đường Khảo không thèm quan tâm Đinh Lam còn đang lăn qua lăn lại với giày da mới, bước nhanh chạy về hướng Vũ Văn.

Vũ Văn diện vô biểu tình vẫn chưa để ý đến Đường Khảo, chỉ hướng phiến đất khô cằn nọ dập đầu liền ba cái, rồi dứt khoát đứng dậy.

"Oa! Tối hôm qua sét quái quỷ gì đánh xuống vậy a? Làm thế nào có uy lực lớn như vậy? Chậc chậc. . . . . ." Đinh Lam dọc theo đường lớn bước sang, nhìn hai bên bị đốt trụi chỉ còn sót lại gốc, hắn nhịn không được phát ra một trận kinh thán.

"Đêm qua, Vô Vi Tử đạo trưởng xả thân quyết đấu cùng Bách Diệp Thân Hoành, đã giá hạc về tây rồi. . . . . ." Vũ Văn ngữ khí bình tĩnh nói, trên mặt đã không còn nhìn thấy bi thống lúc đầu.

"Không thể nào!" Đường Khảo và Đinh Lam đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Vũ Văn đưa tay chỉ trung tâm của mảnh đất cháy sém, im lặng đi tới một bên. Hai người trẻ tuổi tâm như gương sáng nhìn vệt sáng hình người trên mặt đất nọ, đêm qua xảy ra chuyện gì, hiển nhiên cũng có thể đoán ra bảy tám phần, hai người nhịn không được như có điều suy nghĩ mà cúi đầu.

Bất thình lình, Đường Khảo giống như nhớ ra gì đó, nhanh chóng chạy về phía Vũ Văn đang đứng dưới tàng cây ven đường, trong miệng có chút lo lắng kêu lên: "Thầy, nếu Vô Vi Tử lão tiên sinh và Bách Diệp đồng quy vu tận, vậy tà binh trong tay Bách Diệp cũng đã thu hồi sao?"

Thần tình trên mặt Vũ Văn đột nhiên chấn động, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn một khối bùn cách bên chân mình không xa, trầm giọng đáp: "Đáng tiếc tiền bối thất bại trong gang tấc, vẫn để cho Bách Diệp đào thoát. . . . . ."

Đường Khảo sửng sốt, theo tầm mắt Vũ Văn nhìn lại, vũng bùn nhão cạnh đường lớn bị nước mưa thấm ướt để lại một dấu vết thật sâu, vệt bùn trung tâm dường như từng bị vật nặng đùn áp, lớp đất hai bên mặt bị đè tương đối nhiều hơn, mà hai bên mặt lớp đất còn chứa một vài ấn ký hỗn độn không chịu nổi, một phần phảng phất như dùng chân giẫm xuống một hố nông, một phần khác nhìn qua giống như chưởng ấn của người ―― Đã từng có người nằm bò qua nơi này!

Dấu vết bò sát này kéo dài thẳng đến lối rẽ chuyển hướng đến thao trường lớn, ngoại trừ trên mặt đường xi măng của lối rẽ lưu lại một chút bùn màu đen, cũng không còn thấy lưu lại tung tích đầu mối gì nhiều nữa. Đường Khảo nhịn không được líu lưỡi, đã thừa nhận uy lực sét đánh thật lớn như vậy, Bách Diệp còn có thể giãy giụa từ nơi này bò chạy, chẳng lẽ hắn thật sự là kim cương không thể phát hủy?

Vũ Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn tán cây trống rỗng trên đầu, có chút thở dài, nói một câu mà Đường Khảo và Đinh Lam đều nghe không hiểu: "Tiền bối, người nếu vẫn luôn dạy tôi đừng khuất phục vận mệnh, vì sao người cuối cùng vẫn bị lời thề vô nghĩa trói buộc?"

******

Phương Hân có một thói quen sinh hoạt mà người khác không hề biết, đó chính là vào mỗi buổi sáng cuối tuần có ánh mặt trời ấm áp, mang theo một khối đệm vuông bện sợi đay đến mảnh đất trống yên tĩnh phía sau thao trường luyện yoga, loại phương thức tập thể dục này vừa bảo vệ môi trường lại không phô trương là tuyệt chiêu giúp Phương Hân bảo trì vóc người mảnh khảnh. Nhưng hôm nay, chỗ ngồi phía sau thao trường ngày thường khó được có một vị khách không mời mà đến, xác thực mà nói, là một tên đang hấp hối.

Khi Phương Hân nhìn thấy chính giữa phiến đất trống quen thuộc có một nam nhân thân trên trần trụi nằm úp sấp, sợ đến nệm yoga trên tay cũng đánh rơi trên mặt đất, nếu không phải người nọ gian nan ngẩng đầu lên nhìn nàng, e rằng Phương Hân đã sớm chạy vụt đi rồi.

Mặc dù trên mặt người nọ một mảnh đen sì, Phương Hân chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay hắn là Bách Diệp Thân Hoành.

"Cứu, cứu tôi. . . . . ." Thanh âm Bách Diệp cực kỳ suy yếu.

"Cậu. . . . . .Cậu làm thế nào mà biến thành như vậy? Tớ lập tức gọi điện cho xe cấp cứu!" Phương Hân cuống cuồng sờ trên người, mới phát giác mình thay đồ thể dục, không mang theo điện thoại di động theo.

"Đừng gọi xe cấp cứu. . . . . ." Bách Diệp nỗ lực chống đỡ muốn từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng hắn dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể trở thân mình, đổi thành ngửa mặt hướng lên trên mà nằm trên mặt đất.

Mãi đến khi Bách Diệp lật người qua, Phương Hân mới nhìn rõ thương thế trên người hắn. Chỉ thấy trước ngực Bách Diệp có một ấn ký màu đen thật lớn, tựa hồ là tổn thương nghiêm trọng lưu lại, hắc ấn này từ giữa ngực hiện lên lộn xộn hướng ra ngoài khuếch tán, đây giống như vết bỏng dày mảnh hình mạng nhện kéo dài đến khớp xương tứ chi, nơi đi qua da thịt cháy sém lộn ra ngoài, thật giống như có một đoàn liệt hỏa từ trong cơ thể hắn phụt đốt ra ngoài vậy.

"Nước. . . . . .Cho tôi. . . . . .Nước!" Ánh mắt Bách Diệp đột nhiên rơi vào trên tay Phương Hân. Phương Hân cúi đầu nhìn thoáng qua bình nước khoáng mình đem đến, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, đem nệm yoga xếp thành một khối hình chữ nhật, nhét dưới đầu Bách Diệp làm gối, rồi đem bình nước đưa tới bên môi Bách Diệp.

Bách Diệp miễn cưỡng uống xuống hai ngụm nước khoáng, nói chuyện cuối cùng cũng lưu loát được một ít: "Tối qua, tớ bị sét đánh trúng. . . . . ."

"Bị sét đánh còn không gọi xe cấp cứu?" Lông mày Phương Hân dựng lên, bất người đứng dậy muốn đi.

"Đừng!" Bách Diệp kéo ống quần Phương Hân lại, "Cậu. . . . . .Cậu thật sự nguyện ý cứu tớ?"

Phương Hân thoáng sửng sốt, trong biểu tình có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Trong ánh mắt của Bách Diệp có chút ánh sáng nhạt khó phát hiện lóe lên, hắn nhẹ giọng nói: "Không cần gọi xe cấp cứu, cậu chỉ cần không kinh động người khác, đưa tớ đem về ký túc xá du học sinh là được."

"Nhưng từ đây cách tòa nhà du học sinh còn một đoạn đường thật dài, không tìm người khác hỗ trợ, tớ làm thế nào đưa cậu trở về hả? Hơn nữa cậu hiện tại bộ dạng này, vô luận ai nhìn thấy đều bị dọa sợ đó." Phương Hân hơi làm khó xử nói.

Bách Diệp thoáng nhìn trên người mình, thân trên hoàn toàn trần trụi hiển nhiên không cần phải nói, quần jean mặc trên đùi cũng đã bị cháy hỏng hơn phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng che thân. Hắn có chút xấu hổ cuộn tròn mình, nói: "Cậu có thể dùng xe đạp chở tớ về. . . . . .Nếu có thể giúp tớ tìm một bộ quần áo, vậy càng tốt hơn. . . . . ."

Phương Hân dùng sức cắn môi dưới, lộ ra hàm răng trắng noãn đều đặn, vẻ mặt nghiêm túc trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc quyết định nói: "Được, cậu chờ!" Nói xong, nàng liền chạy nhanh đi.

Bách Diệp cực lực quay đầu, ánh mắt vẫn đuổi theo Phương Hân, thẳng đến khi bóng lưng xinh đẹp cân xứng của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Phương Hân một mạch chạy về phòng ngủ nữ sinh, dự định tìm bạn học cùng phòng chiếc xe đạp, chẳng biết tại sao, nàng tuyệt không có ý định đem chuyện phát hiện Bách Diệp bị thương nói cho Đường Khảo. Xuất phát từ trực giác của nữ giới, nàng có thể cảm giác được địch ý của Đường Khảo với Bách Diệp, thậm chí cũng có thể mơ hồ nhận thấy thầy Vũ Văn và chuyện Bách Diệp bị thương có liên hệ nào đó. Hiện tại chỉ cần gọi điện thoại cho Đường Khảo, các nam sinh hiển nhiên sẽ biết xử lý sự tình này thế nào. Nhưng đối mặt với người Nhật Bản từng cứu mình một mạng này, lại còn đối với mình thập phần thân thiện, Phương Hân thật sự có chút không đành lòng gọi cú điện thoại kia.

"Chỉ cần bây giờ mình cứu cậu ấy, từ nay về sau sẽ không còn nợ cậu ấy gì nữa, cậu ấy lần sau gặp phải chuyện gì, đều không liên quan đến mình. . . . . ." Phương Hân âm thầm tự nhắc trong lòng, đi vào cổng ký túc xá.

"Hôm nay sớm như vậy đã trở lại rồi? Có một nữ sinh ở trên lầu chờ cậu đã lâu!" Kỷ Vy đột nhiên từ trên cầu thang đi xuống, chặn lối đi của Phương Hân.

"Hửm? Là ai vậy?" Trên mặt Phương Hân có chút đỏ lên, giống như bị người đụng trúng bí mật trong lòng.

"Không nhận ra, không sống trong tòa nhà của chúng ta, hình như là một sư muội khóa dưới." Kỷ Vy nhún vai.

"Cậu đến vừa đúng lúc, cho tới mượn xe đạp!" Phương Hân vươn tay đến trước mặt đứa bạn thân.

"Tớ đang muốn lái xe ra ngoài mua đồ đó. . . . . ." Kỷ Vy cong miệng, không tình nguyện lấy ra chìa khóa xe.

"Gọi bạn trai cậu đến chở đi!" Phương Hân cầm chìa khóa qua, lòng như lửa đốt chạy lên lầu.

"Gấp như vậy làm gì? Tâm hồn thiếu nữ đại động hả?" Kỷ Vy gom hai tay lại bên miệng hô một tiếng, thấy Phương Hân quay đầu lại liếc mắt trừng nàng, lại vui cười chạy đi.

Vừa mới chuyển đến cầu thang lầu ba, Phương Hân liền nhìn thấy Trương Nguyệt Thần đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình, "Nguyên lai là em à? Tìm chị có chuyện gì không?" Phương Hân có chút lơ đãng mở cửa phòng ngủ.

"Em. . . . . ." Trương Nguyệt Thần đi theo Phương Hân vào phòng ngủ, do dự hồi lâu, mới lên tiếng: "Em có chuyện gấp muốn nói với chị. . . . . ."

"Có liên quan đến Đinh Lam sao?"

"Ừm. . . . . .Cứ coi là vậy đi. . . . . ."

Phương Hân nhịn không được nhíu mày, phía sau sân vận động còn một người bị thương đang nằm cần cứu, nàng hiện tại làm thế nào có tâm tình nghe tranh chấp Trương Nguyệt Thần cùng Đinh Lam yêu đương nam nữ?

"Nguyệt Thần, chị hiện tại trên tay có rất nhiều chuyện phiền phức phải xử lý, chúng ta có thể đợi một lát về bàn lại chuyện Đinh Lam không?" Phương Hân có chút bối rối tìm kiếm đồ trong rương dưới giường mình, mắt cũng không nhìn Trương Nguyệt Thần.

"Nhưng mà. . . . . ."

"A! Tìm được rồi!" Phương Hân từ trong rương lôi ra một cái áo thể dục Nike kiểu nam nhăn nhúm. Áo này vốn là của Đường Khảo, ngày hôm qua Phương Hân và Đường Khảo mới vừa trở lại trường học thì trời nổi mưa to, Đường Khảo liền cởi đồ thể dục trên người xuống, cho Phương Hân đội chạy trở về ký túc xá, Phương Hân sợ những nữ sinh khác nhìn thấy chê cười mình, liền thừa lúc không ai chú ý, đem áo ướt nhào thành một đống giấu dưới giường, dự định chờ ngày nào đó phòng ngủ không còn ai sẽ lấy ra giặt sạch. Hiện tại gặp chuyện này của Bách Diệp, Phương Hân trong lúc nhất thời cũng không quan tâm nhiều nữa, đem áo này lôi ra.

"Ách. . . . . .Chị hiện tại phải lập tức ra ngoài một chút, em xem chúng ta có thể hẹn buổi tối gặp mặt không?" Phương Hân vừa nói, một bên đem đồ thể dục nhét vào trong một túi lớn.

"Được rồi. . . . . ." Trương Nguyệt Thần miễn cưỡng đáp ứng.

Chính tại lúc này, điện thoại di động đầu giường Phương Hân vang lên, "Trời ạ. . . . . ." Phương Hân vỗ đầu, có chút không nhịn được mà cầm điện thoại lên.

"Alo. . . . . .Cô Ôn Nhã? Xin chào. . . . . .Thầy Vũ Văn? Hôm qua em đã muốn tìm thầy, nhưng vẫn chưa tìm được. . . . . .Cái gì? Muốn gặp em? Nhưng hiện tại em có việc gấp phải ra ngoài a!" Phương Hân quả thật không hiểu nổi, tại sao hôm nay tất cả mọi người đều tìm tới mình? Cũng bởi vì mình là một cán bộ hội học sinh nho nhỏ sao? ". . . . . .Phòng nghỉ nhân viên khoa ngoại ngữ. . . . . .Vâng. . . . . .Em có thời gian sẽ qua đó. . . . . ."

Đóng điện thoại, ánh mắt Phương Hân rơi vào trên giường mình, nơi nào đó còn bày vài bao quần áo to hôm qua mua. Dưới trận mưa to đêm qua, thầy Vũ Văn cũng không biết vì sao mà không đến tìm nàng, Phương Hân không thể làm gì khác hơn là đem quần áo này mang về phòng ngủ. Chẳng lẽ cô Ôn Nhã chính vì không có quần áo mặc mới bị kẹt trong phòng nghỉ nhân viên? Phương Hân linh cơ vừa động, vẫy vẫy tay với Trương Nguyệt Thần.

"Em biết cô Ôn Nhã khoa ngoại ngữ không?"

Trương Nguyệt Thần gật đầu.

"Vậy vừa khéo, phiền em giúp chị một việc, đem mấy bao quần áo này đưa đến phòng nghỉ nhân viên tòa nhà khoa ngoại ngữ, giao cho cô Ôn Nhã, đừng nói là chị giao cho em, cứ nói là thầy Vũ Văn nhờ em giúp mang đến. Thầy Vũ Văn em biết không? Em hẳn là đã gặp qua, chính là giáo viên cao cao gầy gầy kia. . . . . ." Phương Hân gói ghém vài bao đồ lại thành một đống.

"Em biết, em thường xuyên nghe Đinh Lam nhắc về thầy." Trương Nguyệt Thần cũng không giống như cảm thấy đây là một chuyện phiền toái, rất chủ động đi đến xách bao quần áo.

"Nếu cô Ôn Nhã hỏi chuyện gì khác, em cứ nói em không biết là được." Phương Hân có chút lo lắng, sợ Trương Nguyệt Thần vô tình nói lỡ miệng.

"Không thành vấn đề! Em chỉ đem đồ đến, lời dư thừa sẽ không nói." Trương Nguyệt Thần đáp ứng rất kiên quyết.

"Thật tốt quá, thật sự rất cám ơn em, buổi tối chúng ta hẹn thời gian gặp mặt nhé." Phương Hân giơ tay làm một động tác gọi điện thoại.

******

Trước tòa nhà du học sinh, có một đình viện cỡ nhỏ che kín cây xanh, một chiếc xe đạp kiểu nữ chậm rãi trượt đến, vòng qua bờ ao nhỏ ở giữa đình viện, theo tiếng phanh xe rất nhỏ, dừng trước cổng chính. Một du học học sinh Thụy Sĩ mắt xanh từ trong tòa nhà đi ra, vừa vặn nhìn thấy Phương Hân một thân trang phục thể thao thoải mái nhẹ nhàng từ trên xe đạp nhảy xuống, gã nhịn không được dùng âm điệu thưởng thức huýt sáo, Phương Hân quay lại cùng gã mỉm cười thân thiện.

Người nước ngoài bị Phương Hân xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt, cơ hồ không chú ý tới trên chỗ ngồi phía sau xe đạp còn một u linh Bách Diệp. Bách Diệp mặc đồ thể dục đem đầu chôn rất thấp, hơn nữa nón trùm của áo thể dục trên người cũng đội lên, người từ phía trước đi qua rất khó thấy rõ mặt hắn.

Chờ sau khi du học sinh Thụy Sĩ đi xa, Phương Hân mới nói khẽ với Bách Diệp: "Xuống đây đi."

Bách Diệp lắc lư lảo đảo đặt hai chân xuống đất, Phương Hân vừa đem xe đạp đẩy ra, Bách Diệp liền thoáng cái mất đi trọng tâm, hắn lấy tay muốn bắt lấy yên sau xe đạp, nhưng lại bắt phải một khoảng không, lại lần nữa ngửa mặt hướng lên trời té lăn trên mặt đất.

"Cậu thật sự không cần đến bệnh viện?" Phương Hân kinh hoảng nâng Bách Diệp dậy.

"Không ngờ. . . . . .Thiên Lôi này cư nhiên lợi hại như vậy. . . . . ." Bách Diệp dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy lầu bầu, hắn lắc lắc đầu, cắn răng, nương theo cánh tay Phương Hân đứng lên.

Phương Hân kỳ quái phát hiện vị trí cánh tay mình bị Bách Diệp bắt lấy tựa như dựa vào một đống than lửa, một cỗ cảm giác cháy bỏng theo cánh tay truyền lên. Nàng cau mày chịu đựng cảm giác khó chịu, chậm rãi đỡ Bách Diệp vào tòa nhà du học sinh. Trong tòa nhà không có người, nhân viên quản lý cũng đang vùi đầu sao chép gì đó, ai cũng không chú ý tới có người đang vào.

Bách Diệp suy yếu tựa hồ đã đem hết khí lực dồn ở dưới chân, hắn run rẩy dùng ngón tay, chỉ chỉ một phòng cuối hành lang lầu một, Phương Hân hiểu ý, nửa đỡ nửa nâng đẩy Bách Diệp đến trước cửa. Bách Diệp dùng chân vén đệm thảm chùi trước cửa lên, lộ ra một cái chìa khóa phòng. Loại thói quen giấu chìa khóa ngày của người phương Tây, đại khái là Bách Diệp học được từ các du học sinh nước ngoài khác trong tòa nhà này nhỉ.

Đi vào trong cánh cửa, Phương Hân lập tức bắt đầu vì bày trí và thiết bị của ký túc xá du học sinh cảm thấy căm phẫn bất bình: "Thật là quá xa hoa nha? Muốn vượt qua cả phòng của khách sạn cao cấp luôn rồi! Tại sao học sinh Trung Quốc chúng tớ lại phải sống trong ký túc xá đổ nát như vậy a?"

Bách Diệp vất vả nhếch miệng, xem như thoáng nở nụ cười: "Giúp tớ mở nước trong bồn tắm được không?"

Phương Hân cẩn thận đỡ Bách Diệp nằm thẳng trên giường, rồi đến phòng vệ sinh mở vòi nước nóng. Cửa phòng vệ sinh đối diện giường lớn, Bách Diệp nhìn Phương Hân mở nước nóng, lại khàn giọng nói thêm: "Chỉ cần nước lạnh là được." Phương Hân quay đầu lại liếc mắt nhìn Bách Diệp, mặc dù trong lòng nghi hoặc không giải thích được, nhưng vẫn làm theo.

Chỉ chốc lát sau, trong bồn tắm lớn liền trữ đầy một hồ nước lạnh, Phương Hân tưởng rằng Bách Diệp muốn tắm rửa, tắt vòi nước đi đang muốn ra tránh ra ngoài, đột nhiên Bách Diệp kêu một tiếng cẩn thận, Phương Hân không khỏi ngẩn ra, ngốc lăng đứng ngoài cửa phòng vệ sinh.

Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy "rào" một tiếng, một thủy long bán trong suốt cư nhiên từ trong bồn tắm lớn bay thẳng đứng lên, xoay tròn từ bên trong cửa luồn ra, nhân tiện đem Bách Diệp đang nằm trên giường không thể nhúc nhích vòng ngang eo! Phương Hân giật mình há to miệng, trơ mắt nhìn thủy long này túm Bách Diệp vào bồn tắm lớn, trên giường chỉ còn lưu lại một mảng nước ướt đẫm. Đường Khảo từng nói với Phương Hân là một thủy long đã cứu mạng nàng, mãi đến lúc này, Phương Hân mới hiểu được lời này đến tột cùng là có ý tứ gì.

Ngay sau đó, trong phòng vệ sinh phát ra một tiếng "ầm" vang, thanh âm cực lớn, cư nhiên chấn đến vôi trên trần nhà cũng lả tả rơi xuống. Nhân viên quản lý ở bên cổng chính đằng xa cũng bị dọa sợ, luống cuống nhìn phòng nồi hơi nhỏ bên cạnh tòa nhà học sinh, còn tưởng rằng nồi hơi đun nước nóng bị nổ.

Một luồng hơi nước nóng bỏng mạnh bừng lên trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt tràn ngập cả phòng, luồng sóng nhiệt nghênh diện đập tới càng làm Phương Hân kinh hồn chưa định sợ đến lui hơn vài bước. Ước chừng qua ba bốn phút, sương mù màu trắng rốt cuộc dần dần tán đi, bày biện trong phòng từ từ trở nên rõ ràng, Phương Hân lúc này mới xốc lại lá gan, thò đầu nhìn tình huống trong phòng vệ sinh.

Bồn tắm lớn mới vừa rồi còn đổ đầy nước lạnh, hiện tại đã hoàn toàn khô cạn! Chẳng biết Bách Diệp phóng ra năng lượng gì, trong phút chốc đã đem bể nước lạnh kia hoàn toàn bốc thành hơi nước. Giờ phút nằm Bách Diệp cuộn tròn nằm trong bồn tắm lớn, đầu gác bên bệ bồn tắm, mặc dù vẫn là bộ dáng hữu khí vô lực, nhưng ánh mắt đã khôi phục quang mang trước đây.

"Cậu. . . . . .Cậu không sao chứ?" Từ cạnh cửa nhô đầu ra Phương Hân có chút thấp thỏm bất an hỏi han.

"Tạm thời không sao rồi. . . . . .Tớ đã đem nhiệt năng khi bị lôi điện bổ trúng cường ngạnh đẩy vào trong cơ thể toàn bộ phóng ra ngoài." Thanh âm Bách Diệp lại trở nên trong trẻo.

"A. . . . . .Vật là tốt rồi. . . . . ." Đầu Phương Hân lại từ cạnh cửa rụt trở về.

"Đáng tiếc khối Bất Động Minh Vương Hộ Tâm phù của tớ đây. . . . . ." Bách Diệp phát ra một tiếng than nhẹ, giựt áo thể dục lộ ra vùng ngực tổn thương, thình lình, hắn nhịn xuống đau nhức đem ngón cái và ngón trỏ cắm vào giữa khối vết bỏng màu đen giữa ngực, theo hơi thở ồ ồ, Bách Diệp cư nhiên từ trong cơ thể móc ra một khối sắt màu đen đã bị nóng chảy đến biến dạng, Bất Động Minh Vương Hộ Tâm phù này đúng là dùng phẫn thuật nhập vào trong cơ thể! Khối sắt độ dày chỉ bằng một ngón tay, gờ nóng chảy đã nhìn không ra hình dáng ban đầu của nó, chỉ có bộ phận trung tâm mơ hồ có thể nhận ra hình chạm trổ tinh mỹ ban đầu của Bất Động Tôn. Băng Lôi quyết của Vô Vi Tử quá mức bá đạo, khối sắt đen tuy là từ trong vết thương lấy ra, nhưng không có nhiễm tí ti máu tươi nào, chỉ có vài sợi thịt bị đốt trọi dính trên mặt. Máu, đã sớm bốc hơi cả rồi. . . . . .

"Vô Vi Tử. . . . . .Ông thật không hỗ là truyền nhân của Ngũ Lôi đại pháp, nếu như không có Bất Động Minh Vương hộ phù này, hơn nữa còn có thập tự thương cách ly tâm hỏa, ta nhất định sẽ giống như ông, thân nhận Thiên Lôi, ngũ tạng bị thiêu toàn bộ, cả thân hình từ trong ra ngoài hoàn toàn cháy thành tro tàn. . . . . ." Hồi tưởng lại một màn đêm qua, Bách Diệp vẫn nghĩ lại mà sợ hãi không thôi. Hắn như có điều suy nghĩ mà đem hộ tâm phù đã thành sắt vụn chơi đùa trong tay, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận cảm giác thất bại mãnh liệt, dưới cơn cáu kỉnh, tiện tay đem khối sắt này ném vào thùng rác.

Mắt thấy Bách Diệp đã lưu lại được tính mạng, Phương Hân nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, bản thân cuối cùng cũng đã hoàn thành được nỗi băn khoăn này, nàng đang muốn im lặng rời đi, ánh mắt lại bị một thanh Katana thờ cúng trước bàn học hấp dẫn. Phần sống trên thanh đao này đặc biệt an trí một trản đèn chiếu, dưới ngọn đèn sáng ngời, bao ngoài của trường đao đen nhánh hiện ra hoa văn vảy rồng, bao da màu xanh nhạt bọc quanh chuôi đao có một loại khuynh hướng cảm xúc mê người. Phương Hân chậm rãi đi đến trước thanh đao này, nhịn không được vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đao.

"Đó là di vật của cha tôi. . . . . ." Thanh âm Bách Diệp đột nhiên từ trong phòng vệ sinh truyền ra. Phương Hân như bị điện giật thu ngón tay về, có chút chột dạ quay đầu nhìn lại, nhưng nàng phát hiện ở góc độ này, Bách Diệp không thể nhìn thấy mình, hắn làm thế nào biết mình đụng vào đao chứ?"

"Không sao, cậu có thể tùy ý xem xét, song nếu muốn rút đao, xin dùng khăn bằng vải đay bên cạnh giá nâng lưỡi đao, để tránh tự thương tổn mình." Bách Diệp lại tiếp tục nói.

[http://3.bp.blogspot.com/-3ZdJLkWwpa.../DSCF1585.jpg] [http://3.bp.blogspot.com/-3ZdJLkWwpa.../DSCF1585.jpg] 二 つ 胴 là phần bị chém ngang qua đó :D Hai xác chết (or người sống) chồng lên nhau chân người này ứng với tay người kia. Đây là một phương pháp thử độ bén của kiếm. Phương Hân cũng không muốn rút thanh đao này ra, nàng chỉ là bị trang sức của chuôi đao hoa lệ này mê hoặc. Phương Hân nhẹ nhàng đem thanh Katana từ trên giá lấy lên, dưới ngọn đèn tinh tế quan sát. Nhìn trong chốc lát, nàng phát hiện vỏ đao này ở một điểm gần phần bảo vệ tay, có khắc văn tự Nhật "Nhị つ Đỗng" (thân người từ cổ xuống đến bẹn, trừ chân tay ra gọi là đỗng) , đồng thời sử dụng tơ vàng buộc quanh đó.

"Chữ khắc trên vỏ đao này có nghĩa là gì? Tên của đao?" Phương Hân có chút hiếu kỳ hỏi han.

"A. . . . . .Đó là "Ghi nhớ cắt đoạn" , cụ thể có ý gì. . . . . .Cậu sẽ không muốn biết đâu." Bách Diệp đáp.

"Làm sao cậu biết tớ sẽ không muốn biết chứ? Nói đi." Phương Hân ghét nhất bị người khác cố ý gây hồi hộp.

"Nhị つ đỗng có nghĩa là. . . . . .Nói đúng ra là thanh đao này trải qua chém thử nghiệm, có thể một đao chặt đứt hai cỗ thi thể chồng lên nhau." Thanh âm Bách Diệp thập phần bình tĩnh. (Sau khi chém thử nghiệm nếu cắt được qua bao nhiêu xác thì khắc lên đao để đánh giá chất lượng)

"Ách. . . . . ." Phương Hân đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, Katana suýt nữa từ trên tay rơi xuống.

"Tớ đã nói cậu sẽ không muốn biết mà, haha. . . . . ." Bách Diệp nhẹ nhàng nở nụ cười.

Phân Hân vội cuống quít thả trường đao trở lại giá, nàng phảng phất như đã đánh hơi được mùi máu tươi truyền đến trên đao.

"Đao dù có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ là hung khí mà thôi. . . . . .Tớ mất không ít khí lực mới mang được nó qua biên cảnh." Nói tới đây, Bách Diệp thoáng ngừng một chút, "Cậu cũng có thể biết nguyên nhân tới muốn mang nó sang Trung Quốc đó. . . . . ."

"Tớ phải về, tạm biệt!" Phương Hân đã mơ hồ đoán được ý Bách Diệp muốn nói, nàng không muốn nghe nữa, cuống quít ngắt lời Bách Diệp, bước nhanh đến cạnh cửa từ biệt.

"Phương Hân! Cám ơn cậu. . . . . ." Thanh âm của Bách Diệp cách bức tường truyền tới.

"Không cần cám ơn, tớ chỉ là trả lại cậu nhân tình cậu lúc đầu cứu tới một mạng. . . . . ." Phương Hân thì thào nói.

Rất nhanh, Bách Diệp nghe thấy một tiếng "phanh", cửa phòng bị dùng sức đóng lại, hắn không nhịn được thở ra một hơi dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.