Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 7: Chúc mừng sinh nhật




Hạ Úc Thanh và Lục Sênh vẫn giữ liên lạc, nhưng vòng tròn quan hệ khác nhau, trò chuyện cũng không thân thiết lắm.



Có lúc Lục Sênh sẽ gửi hình váy hoặc là giày tới nhờ cô chọn màu giúp.



Cô hiểu dụng ý cô ấy làm vậy là để cô có thể tham dự chút ít vào chuyện thường ngày của đối phương. Cô cũng phải chủ động chia sẻ với Lục Sênh, ví dụ như cảm ơn kem chống nắng cô ấy tặng, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không bị cháy nắng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Có một lần Lục Sênh thuận miệng hỏi một câu về sinh nhật và chòm sao của cô, sau đó mới có ngày "hẹn hò" của hai người vào hôm nay.



Hôm nay Lục Sênh mặc áo croptop hở rốn, váy ngắn màu đen kết hợp với giày boot, đánh mắt màu khói cùng son môi màu socola, vô cùng ngầu.



Hạ Úc Thanh không hiểu về trang điểm, không thể nói rõ cách thức cụ thể, chỉ biết là hôm nay nét đẹp của chị Sênh Sênh không giống thường ngày: "Vả lại nhìn cao hơn so với bình thường."



Lục Sênh cười nói: "Có phải em luôn thầm chê chị lùn không?"



"Em nào có!"



"Bởi vì bên trong đôi giày này có phần tăng chiều cao." Lục Sênh nhấc giày lên cho cô xem rồi nói: "Ghét nhất mấy người cao như em, nhất là đã cao còn mỏng như giấy giống em, mặc cái gì cũng xinh."



"Mỏng như giấy là để chỉ những người như em sao?"



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Sênh gật đầu.



"... Người thành phố bọn chị thật kỳ quái, đi thích kiểu vóc dáng không đầy đủ dinh dưỡng thế này."



Lục Sênh bật ra tiếng cười thật to.



Sau khi tới Nam Thành, đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đi dạo ở khu vực phồn hoa nhất nơi đây. Đại học Nam Thành giáp ranh với vùng ngoại ô, một chuyến "vào thành phố" mất hết bốn năm chục phút tàu điện ngầm. Vì vậy, nếu có nhu cầu mua sắm, các sinh viên đều hài lòng với trung tâm thương mại quy mô nhỏ ở gần đại học.



Lục Sênh muốn chọn cho Hạ Úc Thanh một món quà sinh nhật, nên dẫn cô vào trung tâm thương mại cao cấp nhất.



Bên trong khí lạnh bao trùm, lại rất ít người.



Hạ Úc Thanh nhỏ giọng hỏi: "Người ít như vậy, trung tâm thương mại sẽ không đóng cửa chứ?"



Lục Sênh lại lần nữa cười thành tiếng, nói: "Tạm thời sẽ không đóng cửa."



Hạ Úc Thanh đi theo Lục Sênh vào một cửa hàng, sau khi len lén xem qua giá phía trên, cô đã hiểu tại sao nó không bị đóng cửa. Một cái áo T-shirt đơn giản nhìn bình thường không có gì đặc biệt lại bằng học phí một năm của cô.



Lục Sênh dẫn theo Hạ Úc Thanh đi dạo vài cửa hàng, cầm mấy bộ đồ đưa tới, cô đều nói không thích.



Lục Sênh không có cách nào, đành hỏi cô: "Em không có thứ gì cần mua à?"



Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Son dưỡng?"



Đi dạo mệt mỏi, hai người tìm một chỗ ngồi nghỉ ăn bánh ngọt.



Lục Sênh hỏi cô tình hình huấn luyện quân sự, hơn nữa trọng điểm chú ý lại là: "Có huấn luyện viên nào đẹp trai không?"



"Hình như có một người, nữ sinh lớp em đều len lén thảo luận về người đó, có điều em thấy cũng bình thường thôi."



"Có hình không?"



Hạ Úc Thanh tìm bài đăng diễn luyện hôm đó trên tài khoản công khai của bộ phận tuyên truyền, bên trong có ảnh chụp chung của vị huấn luyện viên kia và toàn bộ sinh viên trong đội.



Lục Sênh liếc mắt nhìn cảm thán: "Đẹp trai quá!" Ngại không đủ, cô ấy còn cầm lấy điện thoại Hạ Úc Thanh, phóng to tấm hình tỉ mĩ thưởng thức: "Như vậy mà em còn cảm thấy bình thường?"



"Bởi vì thầy ấy giống lớp trưởng hồi cấp ba của em." Hạ Úc Thanh cười nói: "Cũng là da đen, khí chất y vậy, răng rất trắng. Dĩ nhiên cậu ấy không đẹp trai bằng."



Chủ đề tình cảm vĩnh viễn là chủ đề khiến cuộc trò chuyện trở nên thú vị nhất. Lục Sênh lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện, hỏi: "Vậy em có từng thích ai nào chưa?"



"Hình như chưa, em không có lòng nào mà nghĩ đến việc đó, việc học quá bận rộn. Nhưng mà..."



"Nhưng mà?"



"Lúc thi tốt nghiệp cấp ba, bọn em thi ở trường thi trên huyện, khi đó cùng trường thi với em có một bạn nam, ngồi ở đằng trước em. Em cảm thấy cậu ấy tạo cho người ta một cảm giác đã gặp qua là không quên được."



"Trông thế nào?"



"Ừm..." Hạ Úc Thanh nghiêng đầu nhớ lại: "Áo sơ mi ngắn tay màu trắng, da rất trắng, vóc dáng rất cao, có cảm giác rất trầm tĩnh. Bọn em đều rất căng thẳng nhưng cậu ấy thì không. Bất kể là bài thi nghe, hay điền vào phiếu đáp án, cậu ấy đều vô cùng bình tĩnh, giống như đã nắm chắc trong lòng."



"Em thích da trắng hả?"



"Không có, không thích." Hạ Úc Thanh sờ chóp mũi nói: "Có thể do em quá đen, nên gặp ai da trắng sẽ quan sát thật kỹ, giống như chị Sênh Sênh vậy."



Lục Sênh cười nói: "Chị thấy da bánh mật cũng rất đẹp. Em có xin phương thức liên lạc với cậu ấy không?"



"Không ạ, khi đó thi xong một cái, em vội vàng chạy đi tập hợp luôn. Hơn nữa, cậu ấy là học sinh trường Nhất Trung trong huyện bọn em, trường tốt nhất huyện. Em cảm thấy có lẽ thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, có khả năng cao đã đậu vào trường tốt như Thanh Hoa, hay Đại học Bắc Kinh."



Có điều, lúc cô rời khỏi trường thi, có len lén liếc qua tên của cậu ấy, Tô Hoài Cư, rất êm tai, cô chỉ liếc một cái đã nhớ kỹ.



"Đáng tiếc hiện tại mạng Renren (*) đã xuống dốc, nếu không nói không chừng em có thể tìm tới cậu ta." Lục Sênh nói.

(*) Mạng Renren, trước đây được gọi là Mạng Xiaonei, là một dịch vụ mạng xã hội của Trung Quốc tương tự như Facebook. Nó phổ biến trong giới sinh viên đại học. Renren Inc có trụ sở chính tại Quận Triều Dương, Bắc Kinh, với các văn phòng bổ sung tại Thượng Hải và Quảng Châu.



"Mạng Renren là cái gì?"



"Không quan trọng!" Lục Sênh vung tay, cái nói: "Nước mắt thời đại."



Buổi chiều, hai người đi xem một bộ phim, xem xong lại đi dạo thêm một lát, cũng đến giờ cơm tối.



Không đặt chỗ ở Crepuscolo được, Lục Tây Lăng giúp hai cô đặt chỗ ở một nhà hàng Tây khác.



Đối với những cái mình không biết, Hạ Úc Thanh không hề cảm thấy bối rối, hơn hết là sau khi quen với tính tình của Lục Sênh.



Đối với cô mà nói, đây chính là thời cơ tốt để học lễ nghi bữa ăn Tây.



Cơm nước xong, Lục Sênh cũng không vội đi, cô ấy nói: "Mới nãy anh của chị gửi tin nhắn tới, nói sẽ tới đón chúng ta. Ngồi chờ đi, chờ anh ấy đến chúng ta hãy xuống."



Một lát sau, có tin nhắn Wechat đến, Lục Sênh liếc mắt nhìn nói: "Đi thôi."



Hai người đi thang máy xuống thẳng hầm để xe, tìm được xe của Lục Tây Lăng.



Lục Sênh mở cửa xe, cho Hạ Úc Thanh lên trước.



Hạ Úc Thanh khom người lên xe. Lúc ngồi xuống phía sau Lục Tây Lăng, cô nhẹ giọng chào: "Chú Lục."



Lục Tây Lăng thản nhiên "ừ" một tiếng.



Cửa xe đóng lại.



Không khí trong xe quá lạnh, Hạ Úc Thanh ngửi được một mùi hương thoang thoảng, là mùi cây rừng trong tuyết quen thuộc.



Trên đường trở về, vẫn là Lục Sênh và Hạ Úc Thanh nói chuyện phiếm, Lục Tây Lăng gần như không lên tiếng.



Lục Sênh hỏi Hạ Úc Thanh mấy ngày nghỉ còn lại chuẩn bị đi đâu chơi.



"Em nhận một công việc bán thời gian.”



"Việc bán thời gian gì? Phát tờ rơi?" Hiểu biết về khái niệm việc bán thời gian của đại tiểu thư Lục Sênh có hạn.



"Mặc đồ thú." Rất nhiều cửa hàng chọn khai trương vào ngày nghỉ lễ, nhu cầu cao, tiền lương cũng sẽ cao hơn bình thường, hơn nữa còn là trả lương theo ngày.



"Cái kiểu Stella Lou sao?"



"Stella Lou là cái gì?"



Lục Sênh cười nói: "Lần sau chị dẫn em đi Disney chơi."



Trò chuyện một hồi, Lục Sênh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Anh, anh không đưa Thanh Thanh về trước sao?"



Lục Tây Lăng "ừ" một tiếng, cũng lười giải thích. Anh là ngại Lục Sênh quá ồn, líu ríu suốt, cho cô xuống xe trước anh sớm thanh tịnh.



Xe dừng lại ở cổng Lục trạch, Lục Sênh xuống xe, Hạ Úc Thanh nói cảm ơn với cô ấy lần nữa.



"Không có gì! Lần sau chúng ta lại hẹn nhau tiếp."



Lúc Lục Sênh bước vào cửa lớn, Hạ Úc Thanh nghe thấy bên chỗ ghế lái truyền đến tiếng sột soạt.



Lục Tây Lăng tháo dây an toàn, nói với cô: "Cô đợi một lát, tôi đi vào lấy chút đồ."



"Vâng."



Lục Tây Lăng tắt máy, xuống xe.



Lục Sênh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Sao anh cũng vào theo, không phải còn cần đưa em ấy về sao?"



Lục Tây Lăng không đáp, thay dép, đi vào nhà.



Anh cất tiếng chào ông Lục và bà Lục, đi vào thư phòng cầm một phần văn kiện.



Lúc anh ra ngoài, Lục Sênh đang ngồi tựa lên tay vịn ghế salon ăn nho, vừa ăn vừa kể với bà nội chuyện hôm nay là sinh nhật của Hạ Úc Thanh, tỏ vẻ rất là tiếc nuối, đáng tiếc không đặt được nhà hàng tốt nhất.



Lục Tây Lăng suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn lên tiếng: "Lục Sênh, em tới đây."



"Làm gì?" Vẻ mặt Lục Sênh cảnh giác.



"Nói với em mấy câu."



Lục Sênh lấy khăn giấy nhổ vỏ nho ra, bước ra cửa chỗ Lục Tây Lăng đứng.



Lục Tây Lăng liếc mắt vào trong nhà, hạ thấp giọng nói: "Anh không phản đối em tiếp xúc nhiều với Hạ Úc Thanh nhưng hãy thu bớt lại lòng dạ thánh mẫu quá tràn lan của em đi."



"... Ai thánh mẫu!"



"Không có?" Lục Tây Lăng liếc nhìn cô rồi nói: "Mời người ta ăn ở nhà hàng hơn hai ngàn, em muốn dẫn người ta đi ăn, lại không suy tính đến việc người được em mời có bằng lòng tiếp nhận hay không?"



"Em đã nói rồi mà, dựa vào mối quan hệ của anh làm sao không đặt bàn ở Crepuscolo được, thì ra là do anh cố ý. Anh có ý gì? Anh sẽ không cảm thấy sinh viên nghèo khó đều không xứng ăn ở nhà hàng hai ngàn, không xứng với đồ tốt chứ?"



"Anh là cảm thấy trước mắt cô ấy còn 'chưa phù hợp'." Giọng Lục Tây Lăng vô cùng bình tĩnh.



Anh thẳng thắng đến quá đáng, trái lại khiến Lục Sênh nghẹn họng.



"Lần trước cũng vậy. Em ở trước mặt cô ấy chất vấn anh và Chu Tiềm, em chỉ lo xả cơn giận, không suy tính đến sự khó xử và lúng túng của cô ấy."



"..." Bất chợt, Lục Sênh không thể phản bác.



"Nhiệt tình quá đáng chỉ tăng thêm gánh nặng. Tôn trọng quỹ đạo cuộc sống của người khác, không nên nóng nảy mà làm hỏng việc."



Lục Tây Lăng nói xong thì bỏ đi.



Đi được hai bước, anh bỗng dừng chân, hỏi thêm một câu: "Quà sinh nhật em tặng là gì?"



"Son môi."



"Do em chọn?"



"Em ấy chọn."



"Bao nhiêu tiền?"



"Rất rẻ, chỉ hơn hai trăm."



Lục Tây Lăng liếc cô ấy, ánh mắt kia như là muốn tự cô ấy suy nghĩ cho kỹ.



Lục Sênh nhìn theo bóng lưng Lục Tây Lăng, tiêu hóa dụng ý trong vấn đề cuối cùng anh nhắc đến.



Son dưỡng môi hơn hai trăm, nhà hàng mà Lục Tây Lăng đặt giúp cũng không khác giá tiền này là bao.



Dường như cô ấy đã ý thức được, có thể đây chính là giới hạn trong phạm vi năng lực của Hạ Úc Thanh có thể tặng quà đáp lễ ngang hàng cho cô ấy.



Hạ Úc Thanh nhìn thấy Lục Tây Lăng từ cửa lớn bước ra, lập tức ngồi thẳng người.


Anh từ đầu xe đi vòng qua ghế lái, lên xe, thắt dây an toàn.



Xe nổ máy, bật đèn xi nhan bên trái, nhưng chậm chạp không khởi động.



Bầu không khí yên tĩnh khiến Hạ Úc Thanh có chút mờ mịt.



Lục Tây Lăng cất tiếng: "Tôi không thích làm tài xế cho người ta."



Hạ Úc Thanh nghe nhưng không hiểu anh có ý gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh theo bản năng.



Lục Tây Lăng liếc qua gương chiếu hậu, cuối cùng vẫn phải bổ sung một câu: "Lên ghế trước ngồi."



Hạ Úc Thanh xuống xe, ngồi vào ghế lái phụ.



Lúc thắt dây an toàn, cô liếc nhìn qua Lục Tây Lăng, vẻ mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh.



Lục Tây Lăng đưa tay mở ngăn cất đồ, lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho cô nói: "Sinh nhật vui vẻ."



Giọng anh không có cảm xúc gì, nhưng Hạ Úc Thanh lại cảm thấy cực kỳ vui mừng.



Cô cầm túi, quay đầu nói với anh: "Cảm ơn chú Lục."



Đôi mắt phát sáng như hai ngôi sao.



Lục Tây Lăng nhìn lướt qua, nhả phanh tay điện tử, thả thắng xe, đạp chân ga, đánh tay lái.



Chiếc xe một đường chạy qua bóng đêm u tối, Hạ Úc Thanh cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đang cưỡi gió.



"Thích ứng được với trường chưa?" Lục Tây Lăng cảm nhận được, liếc cô một cái.



"Thích ứng rất tốt! Trường rất đẹp, giáo viên rất chuyên nghiệp, là chương trình học tôi thích... Tôi với bạn cùng phòng sống chung cũng ổn!"



Lục Tây Lăng chịu đựng cách nói chuyện đầy cảm thán cô. Sao cô thích cảm thán tới vậy, thật sự có tốt đến vậy không?



Hoặc có thể vì cô luôn cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa còn có thể thẳng thừng biểu đạt, đây cũng là một năng lực tự nhiên mà không phải ai cũng có thể có được.



"Cô học báo chí?"



"Vâng."



"Sao không chọn khoa học tự nhiên?"



"Trường chúng tôi dạy tự nhiên rất yếu, khả năng của giáo viên trong trường có hạn. Giáo viên đề nghị chúng tôi học khoa xã hội, tỷ lệ vào được trường tốt cao hơn."



"Tại sao nghĩ đến việc học báo chí?"



"Bởi vì lúc ấy có một phóng viên đến thôn chúng tôi phỏng vấn, tường thuật lại tình huống trong thôn, nhờ đó mà gây được sự chú ý, rất nhiều người đều lần lượt nhận được trợ giúp. Tôi cũng nhờ vậy mà được chú Lục giúp đỡ. Tôi cũng hi vọng sau này có thể thông qua phương thức giống vậy, giúp đỡ cho người khác."



Nhất thời Lục Tây Lăng im lặng.



Anh không hề tìm hiểu gì về mấy dự án từ thiện đó, giao hết cho cấp dưới đi điều tra nghiên cứu. Khi báo cáo trình lên, anh chỉ phụ trách ký tên.



Anh tự hiểu rõ bản thân mình, anh chưa bao giờ có được sự đồng cảm tràn trề như Lục Sênh.



Sự tôn kính và cảm tạ của Hạ Úc Thanh lại hướng về một kẻ đạo đức giả.



Không biết sau khi cô biết chân tướng này có thất vọng hay không.



Lục Tây Lăng giữ vô lăng bằng một tay, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hạ kính xe xuống phân nửa, rít một hơi thuốc, giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh hơn: "Có phải là cô nghĩ, tôi thấy thôn các cô qua báo hay không?"



Hạ Úc Thanh dừng một chút mới nói: "... Trước đây tôi cho là vậy, có điều nếu chú Lục đã hỏi như thế, vậy chắc là không phải, đúng không?"



Cô rất thông minh, có thể phân rõ được ẩn ý trong lời nói của người khác.



Lục Tây Lăng nói: "Chuyện giúp đỡ, từ đầu tới đuôi tôi chỉ ký một chữ ký."



Hạ Úc Thanh suy tư trong chốc lát, cười nói: "Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến phần ý tốt này. Tôi quả thật đã nhận được tiền, cũng dựa vào nó để thay đổi số mạng. Không, vẫn còn chưa thay đổi hoàn toàn, nhưng mà tôi đã nhìn thấy được phong cảnh rộng lớn hơn."



Lục Tây Lăng im lặng một lát, rồi phủi tàn thuốc, nói: "Có phải cô đạt điểm tuyệt đối môn chính trị không?" Sao cứ mở miệng là hô hào được khẩu hiệu vậy.



"Dạ? ... Chính trị rất khó thi được điểm tuyệt đối. Có điều tôi được điểm tuyệt đối môn Toán!"



Căn bản là cô không hiểu ý trào phúng của anh.



Hơn nữa, vừa rồi lại là câu cảm thán.



Nếu công nhân viên của anh dám dùng dấu chấm than khi đối thoại với anh, tiền lương sẽ chỉ dừng lại ở ngày đó.



Xe tiếp tục chạy, bầu không khí có một loại yên tĩnh không nói nên lời.



Không biết từ khi nào đã đến cổng trường.



Lục Tây Lăng dừng xe bên lề, bật đèn pha nhấp nháy.



Hạ Úc Thanh tháo dây an toàn, cầm theo quà, kéo cửa xe ra.


Cô quay đầu nhìn anh.



Lục Tây Lăng trực tiếp chặn đứng lời cô: "Có phải cô lại muốn cảm ơn tôi hay không?"



"... Vâng." Hạ Úc Thanh cười nói: "Nhưng nếu chú Lục đã nói như thế, vậy tôi sẽ không nói cám ơn nữa. Chúc chú ngày lễ vui vẻ."



Lục Tây Lăng chỉ hơi nhướng mày.



Hạ Úc Thanh xuống xe, vừa muốn định đóng cửa, Lục Tây Lăng đã nói: "Khoan đã."



Hạ Úc Thanh lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.



"Người nhà cô có đi tìm cô không?"



"Tôi đã hỏi giáo viên cấp ba của tôi, cô ấy nói bọn họ không hỏi thăm được tung tích của tôi, tạm thời đã bỏ qua."



"Không có chuyện gì thì đừng liên lạc, có khó khăn có thể tìm Chu Tiềm."



"Tôi biết, tôi sẽ không liên lạc với họ." Cô quý trọng sự tự do không dễ gì có được này so với bất kì kẻ nào.



Lục Tây Lăng gật đầu nói: "Về đi. Làm thêm cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi."



"Vâng!"



Lục Tây Lăng chạy tới đầu đường quay đầu xe, chạy sang làn đường bên kia.



Xuyên qua cửa kính xe, anh liếc mắt nhìn về phía cổng trường, bóng dáng uyển chuyển đang đi vào cổng lớn, giống như lũy tre non xanh biếc, mỗi một trận gió thổi qua đều tựa như có thể cao thêm một phần.