Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 54: Kết thúc phần truyện chính




Tám giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, đúng lúc Hạ Úc Thanh tỉnh dậy.


May mà trước khi Lục Tây Lăng tới, cô cũng đã ngủ được năm tiếng rưỡi, hiện tại cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.


Tiếng chuông đồng hồ báo thức kia cũng đồng thời cũng đánh thức Lục Tây Lăng.




Mắt anh vẫn nhắm, vài phần mơ màng hỏi: “Bọn em mấy giờ đi phỏng vấn?”


“Tám giờ rưỡi.”


“Muốn anh đưa đi không?”


“Không cần đâu, ở ngay trong thị trấn thôi, không xa lắm. Anh cứ ngủ nhiều một chút. Bữa trưa thì bọn em có thể ăn trong căng tin của đơn vị phỏng vấn.”


Lục Tây Lăng “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Buổi chiều mấy giờ đi?”


“Chắc là ba bốn giờ… buổi chiều anh phải về Nam Thành sao?”


“Không về. Đến lúc đấy anh sẽ đưa bọn em đi.”




Hạ Úc Thanh rời khỏi phòng, treo biển không quấy rầy, nhẹ nhàng chầm chậm đóng cửa lại.


Buổi chiều, lúc ba giờ rưỡi, Hạ Úc Thanh và Khương Dĩnh kết thúc cuộc phỏng vấn, trở về.


Phòng của hai người đều đã trả, đồ vật đều đã được gửi lại quầy lễ tân. Cô nói Khương Dĩnh chờ một chút, còn bản thân đi lên lầu gõ cửa phòng Lục Tây Lăng.


Cứ nghĩ rằng Lục Tây Lăng vẫn còn đang ngủ, không ngờ lúc mở cửa đã thấy người ăn mặc chỉnh tề.


“Anh dậy lúc nào?”


“Hai giờ.”


“Anh ăn cơm chưa?”


Lục Tây Lăng gật đầu: “Chuẩn bị đi thôi.”


“Đúng rồi. Chúng ta sẽ đến địa điểm tiếp theo trước, sau khi làm thủ tục nhận phòng xong thì cũng đến bữa tối.”


Lúc đi xuống tầng, Hạ Úc Thanh giới thiệu Khương Dĩnh và Lục Tây Lăng với nhau.


Lúc lên xe, Khương Dĩnh còn trộm ghẹo Hạ Úc Thanh một câu: “Thời kỳ yêu đương nồng nhiệt hả? Làm gì cũng phải đi cùng nhau sao.”


Hạ Úc Thanh ngượng ngùng nói, bên nhau đã một năm rưỡi rồi.


Trên đường lái xe đến địa điểm tiếp theo, Lục Tây Lăng nhận được điện thoại của trợ lý mới.


Còn chưa nói được hai câu, tín hiệu đã bắt đầu có vấn đề.


Lục Tây Lăng cúp điện thoại, lại nghe thấy Hạ Úc Thanh ngồi ghế sau cười trộm. Anh bèn cho xe chạy chậm lại, quay đầu liếc nhìn cô, ném điện thoại của mình cho cô, tức giận nói: “Giúp anh trả lời tin nhắn đi.”


Tiếng cười của Hạ Úc Thanh càng lớn hơn nữa.


Sau khi Lục Tây Lăng đưa hai cô gái đến nơi, ăn xong bữa tối, thì chuẩn bị trở về Nam Thành.


Hạ Úc Thanh đưa anh đến bãi đậu xe, ngồi trên ghế lái phụ: “Anh thật sự không thể chờ đến ngày kia rồi mình cùng nhau trở về sao?”


“Chiều mai anh có cuộc họp quan trọng.” Lục Tây Lăng quay đầu nhìn cô: “Bây giờ biết nhớ anh rồi sao?”


“… Vốn dĩ đã rất nhớ anh rồi mà.” Hạ Úc Thanh nhỏ giọng nói: “Anh lái xe đi lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ nhìn được nhau một lát.”


“Có thể nhìn thấy em là được.”


Hạ Úc Thanh rướn người lên hôn anh: “Lần sau không được như vậy nữa.”


Lục Tây Lăng hừ một tiếng: “Lần sau em có cầu xin anh cũng không đến đâu.”


Chuyến đi công tác kết thúc, cô trở về Nam Thành.


Công việc thực tập của Hạ Úc Thanh vẫn cứ tiếp tục.


Kỳ thực tập kết thúc vào cuối tháng Tám.


Trong kỳ nghỉ hè này cũng đã xảy ra một sự kiện quan trọng, đó chính là “kế hoạch Thanh Hòa” chính thức bắt đầu. Nhóm học sinh đầu tiên được tài trợ là mười hai học sinh sắp nhập học vào tháng Chín tới, hai phần ba trong số họ là nữ.


Hạ Úc Thanh là người từng trải, càng có thể cảm nhận được tâm lý nhạy cảm và lòng tự trọng cao của nhóm “sinh viên nghèo” này. Vì để thực hiện dự án này, cô đã cung cấp rất nhiều đề xuất chi tiết về mặt nhân văn.


Lúc đó trường học ở quê nhà còn muốn lên kế hoạch làm nghi thức cắt băng khánh thành cho kế hoạch này, Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng thương lượng một hồi, khéo léo từ chối đề nghị này.


Bọn họ không nghĩ đến việc tranh công, càng không cần danh tiếng, chỉ cần dự án này thật sự được áp dụng, thật sự trợ giúp đến nơi những người cần giúp đỡ là đủ rồi.


Tôn chỉ của dự án cũng không bao giờ yêu cầu là học sinh nghèo phải trở nên nổi tiếng và tài năng, mà là cung cấp một con đường, cho bọn họ có cơ hội được trông thấy sự rộng lớn của thế giới bên ngoài.


Khai giảng vào tháng Chín, đây là năm cuối cùng trong sự nghiệp đại học của Hạ Úc Thanh.


Như có một công tắc được bật lên, hầu hết mọi người đang buông thả lập tức như được lên dây cót, tìm công tác, thi lên thạc sĩ, du học…


Giống một dòng sông chảy về điểm cuối cùng, phân thành vô số nhánh sông, mọi người cuối cùng sẽ chạy về các hướng khác nhau.


Trình Thu Địch, Phương Ly và Tô Hoài Cự đều đang chuẩn bị hồ sơ xin đi du học, các bạn học khác cũng bắt đầu tham gia các buổi tuyên truyền tuyển sinh của trường.


Ngược lại Hạ Úc Thanh lại trở thành người nhàn nhã nhất - cô đã nộp hồ sơ xin làm nghiên cứu sinh, chỉ còn chờ kết quả.


Ngay trong lúc rảnh rỗi định không đi thực tập tiếp, Hạ Úc Thanh nhận được tin tức từ thầy Thẩm - giáo viên hướng dẫn cô lúc còn thực tập ở đài truyền hình.


Thầy Thẩm đã rời khỏi đài truyền hình, đến bộ phận truyền thông mới của một tạp chí tin tức làm phó tổng biên tập của một chương trình điều tra chuyên sâu. Chương trình kia còn đang trong thời gian phát triển, thầy Thẩm rất cần người tài, hỏi Hạ Úc Thanh có muốn đi thực tập mấy tháng hay không.


Hạ Úc Thanh hẹn thầy Thẩm một bữa cơm.


Từ năm ngoái, sau khi rời khỏi đài truyền hình, Hạ Úc Thanh và thầy Thẩm vẫn còn giữ liên lạc. Khi còn thực tập tại tòa soạn, gặp phải vấn đề gì không hiểu, cô đều nhắn tin hỏi thầy Thẩm, ông ấy cũng vô cùng vui vẻ dốc lòng dạy dỗ.


Hai người hẹn nhau ở quán nướng.


Một vài bàn bên ngoài trời đã kín người, cãi cọ ầm ĩ.


Ánh mắt chạm nhau, phản ứng đầu tiên của Hạ Úc Thanh khi vừa nhìn thấy thầy Thẩm là: “Thầy béo lên rồi.”


Thầy Thẩm cười vỗ bụng: “Ừ, áp lực làm béo người!”


Lúc ngồi xuống gọi món, Hạ Úc Thanh hỏi thầy Thẩm dạo gần đây thế nào.


“Chương trình này bây giờ ít nhiều tôi vẫn có quyền nói chuyện, tóm lại còn tốt hơn lúc ở đài truyền hình. Bây giờ cũng chẳng thiếu gì khác, chỉ có thiếu người mà thôi.”


Phục vụ bưng lên nước soda trong chai thủy tinh ướp lạnh, thầy Thẩm cầm lấy, mở một chai đưa cho Hạ Úc Thanh: “Chẳng phải em cũng từng thực tập ở tòa soạn báo sao? Cảm thấy thế nào? Có thể lựa chọn chưa?”


Hạ Úc Thanh hỏi xin người phục vụ một cái ống hút, cắm vào trong chai uống một ngụm, cười nói: “Thật ra, làm trong tòa soạn báo mệt thì có mệt thật, nhưng em vẫn cảm thấy thỏa mãn hơn là làm trong đài truyền hình và công ty mạng. Khi em nhìn vào những tin tức mình tìm về được xuất bản, sẽ có cảm giác có thành tựu. Tuy rằng không biết một chút nỗ lực nhỏ bé đó có thể mang lại cơ hội thay đổi thế giới hay không, nhưng em cảm thấy chỉ cần có người lên tiếng, vậy thì sẽ có cơ hội để mọi người nhìn thấy.”


Dời núi lấp biển là một loại sức mạnh, mà nước chảy đá mòn cũng là một loại sức mạnh.


Thầy Thẩm cười nói: “Thật hiếm có ai không bị vấy bẩn ý nguyện ban đầu, quả thực là người làm báo thuần túy của khoa. Cho nên sau này em vẫn sẽ theo đuổi con đường làm báo sao?”


“Em có lẽ xin đi làm nghiên cứu sinh, đợi sau khi tốt nghiệp làm nghiên cứu rồi quyết định sau vậy. Tất nhiên, nếu thầy Thẩm còn muốn tìm người, em rất sẵn lòng giúp sức.”


“Vậy thì tốt quá, coi như một chuyến này thầy đi không phí công rồi.”


“Chẳng qua em có một vấn đề.”


“Em cứ nói đi.”


Hạ Úc Thanh nghiêm túc hẳn: “Thực tập có tiền lương không ạ?”


Thầy Thẩm cười ha ha.


Nói xong chuyện công việc, thầy Thẩm lại hỏi thêm hai câu việc riêng: “Sao rồi, kết quả việc tìm người thân của em thế nào rồi?”


Hạ Úc Thanh mỉm cười: “Em đã đưa mẹ em về quê an nghỉ rồi ạ.”


Thầy giáo Thẩm thở dài gật đầu: “Thành thật mà nói, sự việc kia của em cũng coi như là đẩy thầy một cái, là một trong những nguyên nhân sau cùng khiến thầy lựa chọn rời khỏi đài truyền hình. Hoàn cảnh nói chung cũng đã quá dữ dội, người đều là thân bất do kỷ, nhưng dù cho như thế nào, vẫn là không thể hoàn toàn trở thành nô lệ của sự nổi tiếng được.”


Thầy Thẩm cầm cốc bia của mình lên: “Nào, cụng một cái đi.”


Hạ Úc Thanh cầm lấy chai thủy tinh chứa soda của mình: “Cụng cái gì ạ?”


“Ừm, cụng…” Thẩm lão sư trầm ngâm một lát: “Tiếng kêu của phượng hoàng nhỏ sẽ trong trẻo hơn tiếng phượng hoàng lớn!”


Trong toàn bộ năm học cuối, ngoại trừ mấy tín chỉ cuối cùng trong hệ văn bằng kép, Hạ Úc Thanh cũng chỉ thực tập ở chỗ thầy Thẩm, cùng với, một vài sinh viên đã tốt nghiệp nhưng không vượt qua được khảo nghiệm cuối cùng, viết luận văn.


Hạ Úc Thanh muốn viết luận văn, là hai phần.


Trong việc viết luận văn này, nỗi đau đớn của sinh viên là như nhau, chẳng phân biệt sinh viên xuất sắc hay sinh viên dốt.






Mở đầu báo cáo, tóm tắt tài liệu, dàn ý nghiên cứu, bảng câu hỏi và phỏng vấn chuyên sâu……


Vượt năm ải, chém sáu tướng mà đi qua, cuối cùng vẫn phải vượt nốt một ải: Kiểm tra đạo văn.


Từ sau vụ việc một nam minh tinh tốt nghiệp trình độ thạc sĩ, nói rằng mình không biết về “CNKI”*, kiểm tra đạo văn đã trở thành ác mộng của mỗi sinh viên tốt nghiệp.


*CNKI: trang web để tra kiến thức của Trung Quốc


Trình Thu Địch thức đêm sửa luận văn đến mức mặt mọc đầy mụn, tức giận chạy đến dưới weibo của tên minh tinh đó mắng một trận, mắng xong lại tiếp tục làm, trở thành một vòng tuần hoàn.


Mà Hạ Úc Thanh cả đời hiếu thắng, lần đầu phải “cầu cứu” Lục Tây Lăng: Cầu xin chú Lục chi trả một chút phí kiểm tra đạo văn đi, cô không thể chịu nổi tình trạng này nữa.


Trong tháng Hai, Trình Thu Địch, Phương Ly và Tô Hoài Cự, lần lượt nhận được thư mời của các trường quốc tế.


Tâm nguyện của Tô Hoài Cừ được hồi đáp, thành công nhập học vào ngôi trường nữ thần anh ấy từng học, mối quan hệ sắp sửa từ “cô trò” biến thành quan hệ “Đàn chị khóa trên và đàn em khóa dưới”.


Giữa tháng Tư, công cuộc bảo vệ luận văn cuối cùng cũng kết thúc.


Việc bảo vệ của cả ba người trong ký túc xá đều được thông qua, chỉ cần sửa chữa lại một vài lỗi nhỏ.


Hai tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp, phần lớn thời gian của Hạ Úc Thanh đều ở lại ký túc xá.


Khi đó cô luôn cảm thấy có rất nhiều thời gian để sử dụng, nhưng đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện ra cũng không còn lại bao nhiêu. Điều này làm cô đặc biệt muốn trân trọng quãng thời gian cuối cùng ở chung với bạn cùng phòng.


Có tối sẽ mở một cuộc hội nằm, mọi người đều nói về giấc mơ của mình trong tương lai, càng mơ mộng càng tốt.


Phương Ly nói phải làm viện trưởng Nhà hát Lớn Nam Thành, Trình Thu Địch nói phải làm một Đổng Minh Châu tiếp theo.

*Đổng Minh Châu: chủ tịch tập đoàn điện máy Gree Electric, một trong những người phụ nữ giàu có và có sức ảnh hưởng nhất Trung Quốc.


Đến lượt Hạ Úc Thanh, cô nói: “Vậy tớ chỉ có thể làm Pulitzer* của Trung Quốc, nếu không sao có thể xứng làm bạn với mấy cậu đây.”

*Joseph Pulitzer: là một nhà xuất bản báo người Mỹ Do Thái đến từ Hungary, người thành lập giải thưởng Pulitzer cho báo chí và văn học.


Mọi người cùng cười ha ha.


Chủ đề tiếp theo là, có tiếc nuối điều gì hay không.


Phương Ly nói: “Đáng lẽ nên tìm người yêu.”


Trình Thu Địch nói: “Hoặc là có nhiều thêm vài mối tình.”


Hạ Úc Thanh nói: “Học kỳ một năm nhất học tiếng Anh vẫn nên nỗ lực nhiều hơn một chút, như vậy mỗi học kỳ của tớ đều đứng nhất rồi. Bây giờ học kỳ đầu tiên lại đứng thứ hai, nhìn thế nào cũng thấy lạc loài.”


Trình Thu Địch cười đến mức muốn túm lấy gối đánh cô: “Sinh viên ưu tú, thu lại vẻ thần thông của cậu đi.”


Câu hỏi tiếp theo là, còn có chuyện gì muốn làm cùng nhau nữa không.


Mọi người im lặng một thoáng, rồi lại cùng nhau đồng thanh: “Không còn nữa.”


Trốn học, đi dạo phố, làm việc nhóm, buổi biểu diễn, chiếm tòa, đoạt khóa, thức đêm xem phim, đi cả đêm không về, ngồi đợi mặt trời mọc, uống rượu, du lịch vài nơi xung quanh…


Tất cả những gì tươi đẹp của thanh xuân, dường như bọn họ đều trải nghiệm cùng nhau.


“A, tớ có!”


Trình Thu Địch cùng Phương Ly đồng thời nhìn về phía Hạ Úc Thanh, hy vọng duy nhất của cả đám.


“Tớ muốn xỏ khuyên tai. Tớ còn chưa được xỏ khuyên tai, một mình không dám đi…”


Trình Thu Địch nói: “Ngày mai sẽ sắp xếp đi luôn!”


Ngày hôm sau, Trình Thu Địch cùng Phương Ly đưa Hạ Úc Thanh đi xỏ khuyên tai, lại cùng nhau mua khuyên tai cùng loại, chờ đến ngày lễ tốt nghiệp sẽ cùng đeo.


Ngày hôm sau Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng ăn tối cùng nhau ở Thanh Mi Uyển. Lúc gặp mặt, Lục Tây Lăng trêu chọc sao lỗ tai của cô lại đỏ như vậy.


Hạ Úc Thanh lại gần cho anh xem: “Em xỏ lỗ tai.”


Đầu ngón tay Lục Tây Lăng khẽ chạm phần dưới vành tai cô, cảm giác được một chút nhiệt độ âm ấm: “Không đau sao?”


“Một chút.”


“Tại sao tự nhiên lại muốn xỏ lỗ tai?”


“Vẫn luôn muốn xỏ, chỉ là chưa có cơ hội.”


Lục Tây Lăng nhìn cô: “Vậy thì về sau chẳng phải là……”


“Ừm?”


“Anh có thể tặng em một loại quà khác?”


Hạ Úc Thanh cười nói: “Anh tặng nhiều lắm rồi, trang sức từ đầu đến chân đều bị anh bao trọn rồi.”


“Vậy sao?” Giọng điệu Lục Tây Lăng không bộc lộ cảm xúc.


Ánh mắt anh rơi xuống, lướt qua ngón tay thon dài của cô, như có điều suy nghĩ.


Một ngày trước khi chính thức bảo vệ luận văn, có thể gọi là nhốn nháo hoảng loạn.


Trong nhóm WeChat của lớp thi thoảng lại có tin nhắn, hỏi cách thức nộp luận văn, hỏi mẫu bìa, hỏi đóng dấu ở đâu rẻ hơn, hỏi tài liệu tham khảo của mọi người tổng cộng có mấy cái.


Bạn học đưa ra vấn đề cuối cùng còn cố ý bổ sung thêm một câu: Hạ Úc Thanh không cần trả lời.


Mọi người chơi xấu, điên cuồng chọc Hạ Úc Thanh.


Hạ Úc Thanh chính thức thuận lợi thông qua cả chuyên ngành lẫn chương trình văn bằng kép. Sau khi kết thúc, cô cảm thấy như trút được gánh nặng cùng lúc, bắt đầu có cảm giác giống như vừa kết thúc một vũ hội.


Trong một nhóm hẹn ăn cơm, có người hỏi mọi người bảo vệ đã xong hay chưa, xong rồi thì nhắn “1”.


Trong nháy mắt, toàn màn hình chỉ có “1”.


Có một chàng trai nhắn: Đây là “1” thống nhất giang sơn thịnh thế.


Rồi không biết là ai đề xuất, mọi người sôi nổi hưởng ứng, đến một quán bar gần trường học liên hoan.


Ba người trong ký túc xá cũng đi.


Lúc Hạ Úc Thanh đến nơi, Tô Hoài Cự đã tới rồi, đang ngồi với bạn anh ấy ở quầy bar uống bia.


Hạ Úc Thanh đi đến: “Hi, xin chào.”


Tô Hoài Cự cười: “Xin chào.”


Anh ấy quan sát cô một hồi: “Hôm nay cậu ăn mặc không giống ngày thường chút nào.”


“Muốn thử một vài phong cách chưa từng thử.” Hạ Úc Thanh cười nói.


Cô ngồi xuống ghế cao bên cạnh, gọi một ly nước chanh.


Hạ Úc Thanh nói chuyện phiếm với Tô Hoài Cừ: “Các cậu hôm nay bảo vệ xong rồi à?”


“Hôm trước.”


“Thế nào rồi?”


“Thông qua sau khi sửa chữa. Cậu bảo vệ xong bằng kép của cậu rồi à?”


“Đều xong rồi.”


Hạ Úc Thanh tiếp nhận ly nước bartender đưa đến: “Khi nào thì cậu ra nước ngoài?”


“Có thể là cuối tháng Bảy.”


“Đến lúc đó các cậu đều đi rồi, chỉ còn mỗi tôi ở lại Nam Thành.”


Tô Hoài Cừ cười nói: “Dựa theo tính cách của cậu, ở đâu mà không kết thêm được bạn mới chứ?”


“Sao mà giống nhau được. Cậu cũng thấy tôi đi thực tập mấy lần cũng có kết thêm được bạn mới đâu, hơn nữa, tôi cảm thấy sau này vào xã hội rồi, có rất nhiều chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.”


Tô Hoài Cự nói: “Sau này tôi tốt nghiệp rồi chắc chắn sẽ trở về. Đến lúc đó còn phải nhờ cậu quan tâm đấy.”


“Về lại Nam Thành làm việc á?”


“Còn xem tình hình thế nào đã. Cũng có khả năng học xong tiến sĩ sẽ trở về, tranh thủ ở lại trường dạy học.”


Hạ Úc Thanh cười nói: “Khi đó chắc là nữ thần của cậu cũng phải kết hôn rồi.”


Gương mặt Tô Hoài Cừ đau khổ: “…… Cho nên chỉ dám làm nghiên cứu sinh.”


“Nói xem, tốt nghiệp rồi thì không còn là giáo viên với học sinh nữa chứ?”


Tô Hoài Cừ chần chờ mà “ừm” một tiếng.


Hạ Úc Thanh huých nhẹ khuỷu tay Tô Hoài Cự: “Không muốn thử một lần sao? Ít nhất đánh dấu sự tồn tại đi đã chứ. Biến số trong hai năm quá nhiều rồi.”


“Ý cậu là……”


Hạ Úc Thanh cười nói: “Lễ tốt nghiệp! Hôm đấy cô ấy chắc chắn cũng ở đó, ấn tượng nhất định cũng rất sâu sắc.”


“Cậu làm tôi cảm nhận được……” Tô Hoài Cừ cười giơ ngón tay cái: “Người biết yêu có khác, có thể hướng dẫn tôi rồi đấy.”


“Cảm ơn.”


Mười giờ rưỡi tối, Lục Tây Lăng tới quan bar đón Hạ Úc Thanh.


Sau khi đến, đi quanh một vòng mới phát hiện cô đang ngồi ở quầy bar. Trang phục màu đen, áo ngắn, váy dài nửa người và một đôi bốt cổ thấp, đôi chân thả xuống cạnh ghế, thẳng tắp lại thon dài.


Khi Lục Tây Lăng đi tới, cũng không lên tiếng.


Một lát sau, cô cúi đầu nhìn điện thoại, dường như đang xem có WeChat mới hay không, lúc giương mắt, lơ đãng đảo qua bên cạnh, dừng một chút, mới quay đầu nhìn lại.


Trong ánh đèn, bọn họ nhìn nhau.


Hạ Úc Thanh cười trước: “Chào anh, tôi có thể mời anh một ly rượu chứ?”


“Tất nhiên. Em gọi đi.”


Hạ Úc Thanh liền nói với bartender: “Vậy cho tôi một ly Campari Calpis đi.”


Lục Tây Lăng nhướng mày: “Chỉ có trẻ con mới uống một loại đồ uống.”


Lục Tây Lăng không ngồi, đứng cạnh cô, đưa lưng dựa vào quầy bar: “Có người tìm em bắt chuyện không?”


“Anh đoán xem?” Cô cười.


Rượu pha chế xong, Lục Tây Lăng lại không uống, bởi vì anh lái xe đến đây.


Hạ Úc Thanh uống hai ngụm hết ly, nhảy xuống khỏi ghế, đi qua chào hỏi Trình Thu Địch cùng Phương Ly, rồi đi trước với Lục Tây Lăng.


Mười phút lái xe.


Xe chạy vào gara, hai người đi vào từ cửa phụ.


Hạ Úc Thanh lập tức đi đến phòng bếp lấy nước uống.


Lục Tây Lăng đi theo, nắm lấy cổ tay cô, uống một ngụm nước trong cốc của cô.


Dưới ánh đèn, cô thuần khiết như một đóa ngọc lan, môi tô son đỏ, bị nước thấm vào, là một loại xinh đẹp khiến người ta nảy sinh dục vọng dẫm đạp.


Lục Tây Lăng hơi nheo mắt.


Hạ Úc Thanh uống nước, nói: “Buổi tối hôm nay, lớp học có đứa con trai nói với em, trước đây không nhìn kỹ, hóa ra em cũng rất xinh đẹp.”


Lục Tây Lăng nhướng mày: “Em trả lời thế nào?”


“Em nói, em chả quan tâm bọn họ nghĩ ra sao. Bởi vì có người ngay cả khi em không hề xinh đẹp, cũng rất thích em rồi.”


“Phải không? Ai thế?” Lục Tây Lăng cười hỏi.


“Là ai đây……” Cô cũng cười.


Vừa dứt lời, Lục Tây Lăng bỗng dưng vươn tay cướp lấy chiếc cốc trong tay cô, đặt lên bàn bếp, cánh tay ôm eo cô, kéo người ra trước mặt mình: “Cố ý?”


“Cái gì?”


“Quần áo này.”


“Đúng thế. Muốn để cho anh xem… Đẹp không?”


“Như thế nào cũng đẹp…” Tiếng của Lục Tây Lăng trầm thấp, cúi đầu cắn cánh môi đỏ kia.


Chiếc váy nửa người của Hạ Úc Thanh vẫn luôn giữ nguyên, kể cả khi bọn họ trở lại phòng ngủ, trên chiếc sô pha đơn kia, anh kêu cô ngồi trên người anh, hay là để cô quỳ trên ghế sô pha, còn anh ở phía sau cô.


Một chút cồn là có thể phát huy tác dụng rất lớn, cảm giác xấu hổ dường như vợi bớt. Anh dỗ dành cô, kêu cô nói những lời bình thường cô sẽ chẳng bao giờ nói.


Một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.


Lục Tây Lăng đốt bật lửa, châm một điếu thuốc, hít một hơi, cánh tay đưa ra xa.


Hạ Úc Thanh vần còn ngồi trên đùi anh, nằm trên vai nhẹ nhàng hít thở. Quần áo anh vẫn tương đối chỉnh tề, chỉ bảo cô kéo xuống một cái nút áo. Mặt vải áo sơ mi phả ra nhiệt độ âm ấm của cơ thể.


Hạ Úc Thanh nhẹ giọng nói: “Thật ra hôm nay em hơi buồn.”


“Sao thế?”


“Những buổi hội họp như ngày hôm nay, có phải là sau này sẽ rất khó đông đủ như vậy không?”


“Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.”


“Em biết, nhưng mà…… Lúc sau còn có một buổi tối liên hoan với lớp nữa, em sợ lúc đó sẽ không cầm được nước mắt mất.”


“Khóc cũng không có vấn đề gì mà.” Bàn tay Lục Tây Lăng đặt sau lưng cô, nhẹ nhàng nói.


“Có lẽ đối với một số người mà nói, chỉ là bốn năm học đại học, nhưng đối với em… Mọi người đều tốt như vậy mà.”


Đây là lần đầu tiên cô chạy về phía thế giới rộng lớn, không đơn giản chỉ là khung cảnh rực rỡ lung linh nơi thành thị, mà còn có rất nhiều người, bạn cùng phòng, bạn cùng trường, bạn bè, người yêu…


Là thân thiện, bao dung, tin tưởng và tình yêu.


Chim non luôn quyến luyến khi rời tổ.


Lục Tây Lăng cúi đầu, dựa gần vào lỗ tai cô, trầm giọng nói: “Anh sẽ luôn ở bên em.”


Hạ Úc Thanh nằm trong lòng anh, gật đầu: “Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”


“Đối với em, anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”


Bầu trời ngày tốt nghiệp rất quang đãng.


Dưới yêu cầu của bạn gái, Lục tổng “Cố mà làm” mà “Bớt thời gian” “Vui lòng nhận cho” tham gia.


Tựa hồ đều là người mặc trang phục cử nhân, đi qua khuôn viên trường, nói chuyện và chụp ảnh chung với nhau.


Lục Tây Lăng làm theo lời trên WeChat, đi tới thư viện trường.


Trên bậc thềm cửa lớn, Hạ Úc Thanh đang chụp ảnh cùng bạn bè, người bên cạnh sắp xếp tổ hợp nhiều lần, lần nào cũng có cô, hoàn toàn có thể thấy được nhân duyên cô rất tốt.


Lúc này, có một chàng trai quen thuộc đi qua.


Ngay lúc hai người sóng vai chụp ảnh, Lục Tây Lăng vẫn luôn đứng quan sát, cuối cùng lại cất bước đi đến bậc thang.


Anh nhét bó hoa vào trong lòng Hạ Úc Thanh: “Không chụp ảnh với anh à?”


Hạ Úc Thanh vui mừng nhận lấy: “Anh đến rồi!”


Lục Tây Lăng liếc mắt Tô Hoài Cự: “Sao vậy? Tôi tới không đúng lúc à?”


Tô Hoài Cự: “…”


Lục Tây Lăng lại hỏi: “Hai người chụp xong rồi?”


Hạ Úc Thanh: “Chưa đâu.”


Lục Tây Lăng lùi ra phía sau một bước: “Vậy chụp trước đi.”


Anh không kiên nhẫn chờ cho hai người chụp ảnh xong, đi lên lập tức ôm bả vai Hạ Úc Thanh, quay về phía ống kính.


Đảo mắt liếc nhìn Hạ Úc Thanh đang ôm bó hoa cười xán lạn, thấp giọng nói: “Gần chút nữa đi.”


Hạ Úc Thanh ghé sát đầu lại.


“Tách.” Ảnh đã chụp xong.


Sau đó, toàn bộ các giáo sư vào sinh viên của trường tập trung ở sân vận động, tiến hành lễ tốt nghiệp.


Sinh viên tốt nghiệp khóa này có hơn bảy ngàn người, chỉ riêng việc phân ngành đã là một việc lớn rồi.


Lục Tây Lăng đứng ở hàng ghế khán giả cuối cùng, vẫn luôn kiên nhẫn chờ tới lúc Hạ Úc Thanh lên sân khấu, giơ camera quay lại toàn bộ quá trình.


Trong sân vận động quá nóng, anh rời khỏi sân trước, lúc đi ra ngoài còn nhớ gửi tin nhắn cho Hạ Úc Thanh, nói ra ngoài chờ cô.


Không lâu sau, Hạ Úc Thanh và bạn cùng phòng của cô đi ra, theo bậc thang đi xuống.


Lục Tây Lăng một tay cầm túi chờ ở trước pho tượng phía dưới, nhìn cô từng bước đến gần.


Các cô đang nói chuyện về bầu trời.