Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 5: Tại sao nói dối




Một người từ trong phòng bếp đi ra, mặc áo tay ngắn vải lanh màu nhạt với quần dài, trên vai khoác một chiếc khăn choàng.



Chắc bà là "bà nội" mà Lục Sênh gọi nhưng trông mặt mày bà hiền hậu và dịu dàng, thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, nhìn như chưa tới sáu mươi.



Hạ Úc Thanh mỉm cười chào hỏi: "Bà Lục."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Lục Sênh ở một bên cười khúc khích.



Hạ Úc Thanh ngây ngốc.



Lục Sênh vội nói: "Không không không, không có gì."



Bà nội Lục biết tại sao con nhóc này cười, thật ra thì Hạ Úc Thanh gần như không có khẩu âm địa phương gì, chỉ có âm "n" với "l" là chẳng phân biệt được, gần như là phát âm không tốt cái âm "n" này, "Bà nội" đọc thành "ii".



Bà nội Lục trợn mắt nhìn Lục Sênh, bước hai bước tới trước mặt Hạ Úc Thanh, nhìn từ đầu đến chân, cười híp mắt nói: "Thoạt nhìn rất có tinh thần, chỉ là quá gầy." Nói rồi, bà bắt lấy cổ tay Hạ Úc Thanh bóp bóp, nói: "Không có chút thịt nào."



Lòng bàn tay bà ấm áp, Hạ Úc Thanh cảm thấy tim mình cũng ấm lên, cô cười nói: "Sau này con sẽ ăn nhiều cơm."



"Tới đây ngồi, còn hai món nữa, ăn cơm ngay thôi." Bà nội Lục vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Úc Thanh.



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phòng khách rộng rãi, có ba chiếc ghế salon kiểu Trung Quốc, bên trên có đặt đệm thêu.



Có một người đang ngồi ở mặt ghế salon đối diện TV, cách ăn mặc tương tự với bà nội Lục, mái tóc hoa râm.



Vẻ mặt ông rất nghiêm nghị, có cảm giác mưa gió chẳng thể lay động, giống như là... Giống như là phiên bản trưởng thành của Lục Tây Lăng?



Quả nhiên không chút bất ngờ, bà nội Lục giới thiệu nói đây là ông nội của Lục Tây Lăng.



Cô cũng chào hỏi như với bà Lục: "Ông Lục!"



Ông nội Lục giương mắt quan sát cô, cô cảm thấy ánh mắt của ông khác hẳn với bà Lục, ý tứ dò xét càng sâu hơn.



Cô không khỏi thấp thỏm trong lòng.



Chốc lát sau, ông nội Lục mới lên tiếng, âm điệu nghe ra rất bình thản: "Ngồi xuống đi."



Hạ Úc Thanh ngồi xuống theo hướng ông Lục chỉ, sống lưng thẳng tắp.



Ông nội Lục nhìn cô hỏi: "Cô bé, cháu và Lục Tây Lăng xưng hô với nhau thế nào?"



Lục Sênh ở bên nói: "Gọi anh giống con."



Ông nội Lục khẽ quát: "Ông không có hỏi con."



Lục Sênh nghẹn lời.



Hạ Úc Thanh nói: "Cháu gọi là chú Lục." Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm: "... Hoặc là ngài Lục."



Từ vẻ mặt của ông nội Lục không nhìn ra được điều gì, ông chỉ hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"



"Hết tháng mười này cháu mười tám tuổi."



"Nó lớn hơn cháu tám tuổi." Ông nội Lục trầm ngâm rồi nói tiếp: "Sau này cháu cứ gọi nó là chú đi, phải tôn kính nó như trưởng bối."



"Vâng!" Hạ Úc Thanh gật đầu. Cô không có bất kỳ dị nghị gì, ngược lại theo cô thì với cách xưng hô này lại kéo gần quan hệ giữa cô và nhà họ Lục, làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh (*).



(*) Được yêu thương mà lo sợ.



Lục Sênh lại không hài lòng, nói: "Vậy không phải là con không có lý do để được đồng trang lứa với Thanh Thanh sao! Con chỉ lớn hơn cô ấy sáu tuổi thôi."



Ông nội Lục nói: "Con với anh con khác nhau."



Lục Sênh nói: "Vậy Thanh Thanh cứ kêu chị là chị Sênh Sênh đi."



Hạ Úc Thanh liếc nhìn ông Lục, rồi cười gọi: "Chị Sênh Sênh."



Bà nội Lục ở một bên còn ôm tâm tư khác, bà nói: "Tôi thấy ông già ông lo lắng thái quá, chuyện bé xé ra to."



Ông nội Lục bất di bất dịch nói: "Giờ tôi làm điều thừa, sau này mới có thể giảm bớt phiền toái."



Lục Sênh nghe vậy sửng sốt hỏi: "Ông bà đang nói gì vậy?"



Ông nội Lục nói: "Chuyện không liên quan gì đến con, con đừng có quan tâm."



Hai người nói chuyện như đố chữ, Lục Sênh nghe mà không hiểu, đương nhiên Hạ Úc Thanh nghe càng khó hiểu hơn.



Chỉ có bà Lục là hiểu rõ, ông Lục là đang phòng ngừa hậu hoạn trước khi chúng trở thành sự thật. Mẹ Lục - Lăng Tuyết Mai năm đó chính là thân thích bên nhà mẹ vợ của anh nhà chú nhà bác của ông Lục, lúc tới Nam Thành đi học, ở nhờ tại nhà họ Lục. Mẹ Lục với ba Lục - Lục Hiệt Sinh - hai người kém nhau mười tuổi, thường ngày đối đãi với nhau như anh em.



Đến khi ông nội Lục phát hiện ra hai người yêu nhau, có muốn ngăn cản cũng đã muộn.



Điều kiện gia đình Lăng Tuyết Mai bình thường, quan hệ thân thích lại phức tạp, người nhà không phải quỷ hút máu thì chính là con chồng trước. Sau đó chuyện tình này ngổn ngang trăm mối, bể đầu sứt trán, ông Lục không chỉ một lần hối hận vì bản thân nhất thời mềm lòng đồng ý với chị dâu họ, cho Lăng Tuyết Mai tới nhà họ Lục ở nhờ.



Bởi vì ông Lục phản đối, Lục Hiệt Sinh nhận lời của đơn vị chuyển công tác ra nước ngoài, dẫn theo vợ quanh năm phiêu bạt ở nước ngoài, sau đó dứt khoát định cư ở nước ngoài. Cho đến khi Lục Tây Lăng được bốn năm tuổi, vì anh phải đi học, vợ chồng hai người mới trở về Nam Thành.



Ông Lục cũng không chắc chuyện này nhất định sẽ tái diễn.



Nhưng mọi việc chỉ sợ chuyện bất ngờ.



Hơn nữa, khi Hạ Úc Thanh thi lên đại học, nếu muốn tiếp tục đi học, dốc lòng cầu học thì có thể nhờ giáo viên và chính phủ giúp đỡ, đối với đống lương chi tài (*) tương lai như vậy, nhà trường và chính phủ không có lý nào lại từ chối.

(*) Một thành ngữ ẩn dụ ý chỉ những hiền tài đảm đương trọng trách quốc gia, là rường cột của nước nhà.



Nếu không nữa thì, đến lúc ấy gọi cho người phụ trách dự án tài trợ chuyển lời với nhà họ Lục mong muốn tiếp tục nhận trợ giúp cũng được.



Thế nhưng cô bé này lại lựa chọn vòng qua những người trung gian này, tự mình liên lạc thẳng với nhà họ Lục.



Gặp mặt, ông cảm thấy cô bé này chín chắn lại chu đáo, tuy có gương mặt hiền lành, nhìn không giống người không biết chừng mực nhưng chỉ sợ tương lai cô sẽ gây ra chuyện.



Ông phải ngăn chặn từ đầu, tránh cho đến lúc đó lại huyên náo đến mức gà chó không yên.



Vốn dĩ Lục Tây Lăng cũng không hiểu dụng ý của ông nội nhưng trải qua một phen đối đáp của ông bà, trái lại anh đã hiểu ra.



Anh không khỏi cau mày.



Chuyện này rõ ràng cho thấy ông nội đang lo lắng thái quá.



Nhưng chuyện khiến anh mất hứng hơn cả chính là, bà nội lại sắp xếp xem mắt, còn ông nội tuy nói là dùng mối quan hệ trưởng bối để xây lên "bức tường lửa". Thật ra thì về bản chất đều là cùng một chuyện, đều là tự tiện can thiệp vào tự do lựa chọn của anh.



Hôm nay là sinh nhật của ông nội, chuyện lần này cũng không tính là đặc biệt gì, anh nhịn không có nổi giận.



Ngồi không bao lâu, đã bắt đầu tới lúc dùng cơm tối.



Tuy nói ông Lục mới là nhân vật chính của hôm nay nhưng ông và Lục Tây Lăng căn bản không hề lên tiếng, toàn bộ quá trình chỉ có bà Lục và Lục Sênh lôi kéo Hạ Úc Thanh trò chuyện.



Một bàn thức ăn ngon, chỉ có mình cái đĩa củ cải muối là trông có vẻ lệch quẻ.



Bà Lục bưng lên, đẩy tới trước mặt Hạ Úc Thanh, cười nói: "Đây là củ cải con đưa tới, bà mang đi muối, con nếm thử xem."



Hạ Úc Thanh gắp một miếng nhỏ nếm thử, dai giòn ngon miệng, cô nói: "Rất ngon ạ! Có điều nếu như ngâm với nước cái sẽ dễ ăn hơn một chút."



Bà nội Lục cười nói: "Lúc bà còn trẻ tuổi có ngâm qua nhưng qua mấy chục năm không làm nữa."



Lục Sênh hỏi: "Nước cái là cái gì?"



Hạ Úc Thanh nói: "Chính là nước muối già đã ngâm đồ trước đó."



Bà Lục nói: "Bên chỗ Tây Nam của cháu rất thích ăn đồ chua đúng không?"



"Vâng! Chỗ cháu mọi nhà đều có mấy vò dưa muối, cháu thích ăn nhất là củ kiệu với Nguyên Hà (*) muối."



Lục Sênh đã nghe qua đến củ kiệu, cô ấy hỏi: "Nguyên Hà là cái gì?"



"Nguyên Hà chính là..." Vốn từ của Hạ Úc Thanh nghèo nàn, không biết hình dung thế nào, cố gắng miêu tả: "Hình dáng và màu sắc có hơi giống củ hành tím."



"Là hai chữ nào?" Lục Sanh khao khát học hỏi, lập tức cầm lấy điện thoại muốn tra thử cái danh từ xa lạ này.



"Nguyên trong rau thơm, Hà trong cây sen."



Cái này bà nội Lục cũng chưa từng nghe, bà cũng sáp tới nhìn màn hình điện thoại Lục Sanh hỏi: "Nguyên Hà này có mùi vị gì?"



"Có hơi nồng và cay, không phải người địa phương của con thì nhất định ăn không quen. Nếu như..." Hạ Úc Thanh dừng một chút mới nói: "Nếu như con có cơ hội về thăm quê, sẽ mang theo chút ít cho mọi người nếm thử."



Lục Sênh hỏi: "Còn nữa không? Bên chỗ em còn có đặc sản gì nữa?"



Bữa cơm này hoàn toàn biến thành hội giao lưu sản vật nông thôn, Hạ Úc Thanh lại theo chân giới thiệu cho họ dưa bát nguyệt, khúng khéng, mâm xôi, quả sung tico, v.v.



Lục Sênh nghe mà lòng háo hức nói: "Thật là muốn đến quê em chơi!"



Hạ Úc Thanh cười cười, biết cô ấy cũng chỉ nói thế mà thôi.



Cơm nước xong xuôi, trở lại phòng khách, bảo mẫu đã pha sẵn trà cho mọi người.



Việc trao đổi sản vật tạm ngưng, bà Lục hỏi sang chuyện học tập của Hạ Úc Thanh. Hạ Úc Thanh lấy thư thông báo trúng tuyển của mình từ trong túi vải buồm ra, hai tay giao cho bà Lục.



Bà Lục cầm xem, rồi lại chuyển qua cho ông Lục, nói: "Ông xem, rất tốt."



Ông Lục nhận lấy, nhìn chằm chằm huy hiệu trường đại học Nam Thành hồi lâu.



Lục Hiệt Sinh tốt nghiệp hệ địa chất đại học Nam Thành.



Dường như ông vẫn có thể nhớ rõ chuyện của ba mươi tám năm trước, lúc đó ông kích động cầm thư thông báo trúng tuyển của Lục Hiệt Sinh.



"Bây giờ thư thông báo trúng tuyển càng ngày càng cao cấp, chữ viết được thiếp vàng." Ông nội Lục liếc nhìn Lục Tây Lăng, nói: "Lúc ấy ba con thi đại học, thư thông báo trúng tuyển đại học Nam Thành chỉ là tờ giấy thường, chỗ họ tên và chuyên ngành đều để trống, sinh viên đợi nhập học mới liên hệ giáo viên điền vào. Còn có điều khoản phụ, yêu cầu sinh viên phải chuyển giao mối quan hệ giữa ngũ cốc và dầu mỏ (*), quan hệ thành viên giữa đảng và liên đoàn."



(*) Giải thích về khái niệm này hơi khó hiểu mình hiểu nôm na là mối quan hệ giữa thành thị - nông thôn của Trung Quốc vào thời kì kinh tế kế hoạch (còn được gọi là nền kinh tế kế hoạch tập trung hoặc nền kinh tế chỉ huy) là một nền kinh tế-xã hội trong đó Chính phủ và Nhà nước kiểm soát toàn bộ các yếu tố sản xuất và giữ quyền quyết định việc sử dụng các yếu tố sản xuất cũng như phân phối về thu nhập. Giống thời bao cấp của mình giai đoạn mà hầu hết sinh hoạt kinh tế đều được Nhà nước chi trả vậy nên khi bạn chuyển sang một nơi khác sinh sống phải có loại giấy chuyển giao này để nhà nước kiểm soát dân số từng nơi phân chia lương thực cho đúng và đây là một loại giấy tờ nhập học bắt buộc vào cuối những năm 1980.



Ông nội Lục hiếm khi nhiều lời đôi câu.



"Chú..." Theo bản năng Hạ Úc Thanh tính gọi ba Lục là chú Lục nhưng trước mắt Lục Tây Lăng đã được cô gọi "chú", nếu giờ gọi ba Lục là "ông" thì hình như càng kỳ quái hơn, cô không thể làm gì khác hơn là nói: "Ba của chú Lục cũng tốt nghiệp đại học Nam Thành ạ?"



Ông nội Lục nói: "Đúng vậy! Coi như là đàn anh của cháu."



Bà nội Lục cười nói: "Đại học Nam Thành khó thi vào, đứa nhỏ con đúng là không dễ dàng. Thật ra thì trước giờ chuyện tài trợ con, Tây Lăng đều giao cho cấp dưới phụ trách. Thật lòng mà nói, nhà bà cũng không nắm rõ cụ thể. Mấy ngày trước, bà cho người đi điều tra tài liệu mới biết, người phụ trách dự án tài trợ bên chỗ con, mỗi tháng đều gửi vào hộp thư thành tích học tập và tình hình cuộc sống của con."



Tài liệu kia là Chu Tiềm đi điêu tra, Lục Tây Lăng cũng có liếc sơ qua.



Từ lớp chín đến lớp mười hai, suốt bốn năm, thành tích học tập của Hạ Úc Thanh từ đầu tới cuối luôn giữ top ba toàn trường, quả thật không hề lãng phí mỗi một đồng tiền tài trợ.



Hạ Úc Thanh cười nói: "Nếu như không phải chú Lục giúp đỡ cháu, e là từ cấp hai cháu đã phải thôi học. Cháu cũng không có cách thức báo đáp nào khác, ngoại trừ việc học tập cho thật tốt."



Lục Sênh nói: "Không phải chín năm giáo dục là bắt buộc sao?"



Hạ Úc Thanh nói: "Chính sách đúng là như thế nhưng ở chỗ của em mỗi nhà mỗi cảnh, hơn nữa con gái trong nhà không được đi học, thừa dịp ngày nghỉ đưa người ra ngoài đi làm, trường học muốn gọi trở về để tiếp tục việc học cũng không tìm được người."



Lục Sanh nghe tới đây xúc động cảm thán: "Đúng là không dễ dàng gì!"



Bà nội Lục hỏi: "Bà nghe nói con muốn xin khoản vay học tập, đã xin được chưa?"



Hạ Úc Thanh siết chặt đầu ngón tay, sau lại chậm rãi buông ra đáp: "... Con đang làm, chắc là sẽ thuận lợi làm được."



Lục Tây Lăng lập tức liếc sang Hạ Úc Thanh.



Anh nghĩ tới tờ giấy cô kẹp ở trong sách, cái dấu × được cô đánh dấu kia.



Tháng mười này cô mới tròn mười tám tuổi.



Trò chuyện thời gian trôi qua rất nhanh.




Hai người lớn trong nhà phải ngủ sớm, cứ mười giờ sẽ đi nghỉ ngơi, giờ đã chín giờ hơn, bà nội Lục kết thúc cuộc gặp mặt hôm nay, dặn Hạ Úc Thanh lần sau lại đến chơi.



Lục Sênh cầm điện thoại di động lên nói: "Chúng ta thêm Wechat đi."



Hạ Úc Thanh có chút ngượng ngùng nói: "... Em còn chưa có tải Wechat."



Hình như Thanh Mi Uyển không có wifi, cô lại sợ xài mạng riêng thì tốn quá nhiều lưu lượng.



"Vậy bây giờ tải?" Lục Sênh đưa tay ra nói: "Đưa di động cho chị, chị nhập wifi cho em."



Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ở trong túi ra đưa cho Lục Sênh.



Sau khi kết nối với wifi, cài đặt Wechat, Hạ Úc Thanh đăng ký tài khoản tạm thời, thêm bạn với Lục Sênh.



Bà Lục bảo Lục Tây Lăng đưa Hạ Úc Thanh về.



Hôm nay chuyện đưa đón người, vốn dĩ Lục Tây Lăng đã giao cho Chu Tiềm nhưng lúc chiều trong nhà Chu Tiềm có chuyện đột xuất xin nghỉ, vừa khéo buổi chiều anh phải đi sang khu công nghệ cao bàn chuyện làm ăn, cùng hướng với đại học Nam Thành, nên mới thuận đường đến đón Hạ Úc Thanh luôn.



Lái đi lái về gần bốn mươi phút.



Nhất thời, Lục Tây Lăng ngồi yên không động, đang suy nghĩ có nên gọi tài xế tới không.



Bà Lục lại thúc giục: "Lục Tây Lăng!"



Lúc này Lục Tây Lăng mới chậm chạp đứng dậy.



Sau khi trời sụp tối, trong xe càng thêm phần yên tĩnh.



Hạ Úc Thanh vốn cho rằng toàn bộ hành trình vẫn sẽ im lặng như cũ, ai ngờ, lúc đang đợi đèn đỏ ở đầu đường, đột nhiên Lục Tây Lăng mở miệng:



"Tại sao nói dối?"



Giọng anh hơi lạnh, ngữ điệu cũng không mang quá nhiều cảm xúc.



Hạ Úc Thanh bị những lời này làm giật mình, cô hỏi: "... Nói dối cái gì?"



"Khoản vay học tập."



Hạ Úc Thanh có chút nghi ngờ hỏi: "Sao chú lại biết?"



"Đoán." Lục Tây Lăng lười phải giải thích quá nhiều hỏi lại: "Cô không nộp đơn xin?"



"Vâng... Tôi còn chưa đủ mười tám tuổi, cần có người giám hộ ký tên."



"Người giám hộ của cô là ai?"



"Bác cả của tôi."



"Không cần ông ta bỏ tiền, ông ta còn không chịu ký tên?"



Hạ Úc Thanh thở dài một hơi, cô biết chuyện này không nói cho qua chuyện được, bèn hỏi: "... Anh Chu có từng đề cập với chú chưa, tôi là bỏ trốn khỏi nhà?"



"Anh Chu?" Lục Tây Lăng lặp lại cách xưng hô này.



Hạ Úc Thanh cảm thấy trong giọng nói của anh dường như chứa chút giễu cợt nhưng rồi lại như không có.



"Chu Tiềm." Hạ Úc Thanh nói.



"Tôi biết là cô nói đến Chu Tiềm." Lục Tây Lăng thản nhiên nói: "Tại sao lại bỏ trốn? Chu Tiềm nói nhà cô không đồng ý cho cô tiếp tục việc học, nếu như chỉ vì lý do này thì đâu đến nổi."



"Thật ra thì... Không chỉ vậy." Khi Hạ Úc Thanh nhắc tới chuyện này, không biết là nên phẫn uất hay là khó chịu: "... Bác cả tôi bắt tôi phải cưới một người, đối phương cho 18 vạn lễ hỏi. Anh họ muốn kết hôn, muốn mua nhà ở thị trấn."



Hoang đường.



Lục Tây Lăng liếc nhìn cô một cái hỏi: "Chỉ vì 18 vạn?"



"Vâng! Ông ấy đã nhận tiền của đối phương, nộp tiền đặt cọc phòng ốc cho anh họ. Nếu tôi tiếp tục đi học, ông ấy sẽ phải trả lại tiền..." Hạ Úc Thanh tin chắc, phần khó chịu nhiều hơn chút, bởi vì mặt cô nóng bừng lên nói: "Thật xin lỗi, có thể là nghe vô cùng hoang đường."



"Cô nói tiếp đi."



Hạ Úc Thanh cụp mắt xuống.



Ngày đó cô lên trường trên thị trấn lấy phiếu điểm, lúc đang hào hứng trở về nhà, lại bị một đòn cảnh tỉnh.



Bác cả biết cô sẽ không đồng ý, nên bảo bác gái mỗi ngày ở nhà trông cô, thực tế là tương đương với giam lỏng.



Anh họ và bác cả có điện thoại di động, cô từng thử qua, nhưng bọn họ đã sớm có đề phòng, cô không chạm vào được, không có cách nào cầu cứu với bên ngoài.



Cô biết mạnh mẽ phản kháng không dùng được, làm vậy chỉ càng khiến cho bác cả tăng cường trông chừng, cô bèn ở nhà khóc nháo mấy ngày, sau đó làm bộ ưng thuận, nói có thể kết hôn nhưng cô muốn lên trường trên thị trấn trên làm giáo viên.



Bọn họ đồng ý, cô không nhắc lại chuyện đi học nữa, giấu thư báo trúng tuyển đi, lừa bọn họ nói đã đốt rồi.



Họ dần thả lỏng cảnh giác. Đêm hôm đó, lúc cô đóng cửa cố ý không cài then, đợi đến nửa đêm, thừa dịp bác gái đi ngủ, cô vội lôi cái ba lô chuẩn bị từ trước ở dưới gầm giường ra, tay xách đôi giày, đi chân không nhẹ bước ra cửa. Cô chạy chân không mấy trăm mét, mới mang giày vào, suốt cả dọc đường cô chạy thục mạng như điên, chạy mãi tới khi đến thị trấn, quá giang chuyến xe buýt sớm nhất đi huyện Lộc Sơn.



Đêm đó không phải là đêm trăng tròn nhưng ánh trăng lại sáng ngời, giống như là cố ý soi sáng con đường vì cô.



"Chuyện về sau, chú đều biết rồi đó."



Lục Tây Lăng im lặng.



"Sao lúc trốn ra không liên lạc với trường trước?" Chốc lát sau, anh hỏi.



"Tôi sợ bác cả tìm tới trường, tìm được tôi. Mười tám vạn không phải là con số nhỏ, không biết ông ấy sẽ vì tiền mà làm ra chuyện gì. Nếu... Nếu lỡ tôi bị mang về, tôi sẽ không có cơ hội lần hai. Cho nên, lúc ấy suy nghĩ duy nhất của tôi chính là, nhất định phải thoát khỏi chỗ đó, chạy đi càng xa càng an toàn."



Nhất thời, Lục Tây Lăng không nói gì nữa, anh vươn một tay ra, cầm bao thuốc trong hộc cất đồ, lấy ra một điếu thuốc châm lửa.



Chậm rãi phả ra một hơi, anh mới hỏi tiếp: "Ba mẹ cô đâu?"



"Năm tôi học lớp 5, ba tôi qua đời, mẹ tôi rời khỏi thôn, đến nay không có tung tích. Người cùng thôn ở mấy thành phố khác cũng không ai nhìn thấy bà ấy."



"Khi đó cuộc sống của cô liền dựa vào bác cả?"



Hạ Úc Thanh lắc đầu nói: "Mới đầu sống với bà ngoại được ba năm, tới năm lớp 8, bà ngoại cũng qua đời, tôi mới chuyển đến nhà bác cả."



Lục Tây Lăng hỏi một vấn đề mấu chốt khác: "Tiền hỗ trợ cho cô, có dùng hết cho cô không?"



"Chỉ có duy nhất học phí là giao cho trường học. Còn tiền sinh hoạt phí này kia... Đều bị bác cả tôi cầm đi. Nếu không nhờ có số tiền đó, có lẽ bọn họ đã không đồng ý cho tôi tiếp tục đi học."



Kết quả này ngạc nhiên ngoài ý muốn của Lục Tây Lăng.



Hạ Úc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc bên ngoài sáng trưng.



Nơi này là Nam Thành.



Cô cảm thấy an toàn.



"Cho nên, tôi thật sự rất cảm ơn chú."



Lục Tây Lăng đã hai lần kéo cô lên trong tình cảnh sắp sửa rơi xuống đầm lầy.



Lục Tây Lăng không nói gì.



Chẳng qua là hiếm khi, anh không cảm thấy "mẫn cảm" đối với câu nói cảm ơn chân thành tha thiết của cô.



Lục Tây Lăng không hỏi thêm gì, nên Hạ Úc Thanh cũng không lên tiếng nữa.



Thật lâu sau, dường như sắp đến Thanh Mi Uyển, cuối cùng Lục Tây Lăng mới lại lên tiếng: "Tôi sẽ đóng học phí thay cô. Về sau cô cứ tiếp tục học hành cho tốt."



Hạ Úc Thanh khẽ nhướng chân mày, tươi cười nói: "Tôi đã kiếm được học phí cho năm nhất. Sau này tôi sẽ cố gắng tranh thủ học bổng."



Ánh mắt Lục Tây Lăng dừng chốc lát trên nụ cười chứa mấy phần kiêu ngạo của cô, rồi xoay qua chỗ khác, nhìn thẳng về trước, anh thản nhiên nói: "Tùy cô!"