Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 44: Sống thật tốt




Tin nhắn có kèm số điện thoại, Hạ Úc Thanh kìm nén mong muốn gọi điện ngay lập tức, cô ghi chú dãy số lại.


Đồng nghiệp tò mò hỏi: "Tiểu Hạ, người này nói là thật sao?"


Hạ Úc Thanh sốt ruột nói ‘ừm’: “…Không biết, có lẽ là thế, tôi phải xác nhận lại.”




Trở lại chỗ ngồi, Hạ Úc Thanh nhập số vào ô tìm kiếm để kiểm tra, mã số đó thật sự là của Quảng Thành.


Cô bàn phím số điện thoại, gõ từng con số một, ngón tay lại do dự không ấn nút gọi.


Càng gần quê nhà thì càng sợ hãi không dám hỏi người đến là ai, là như thế này ư?


“Hạ Úc Thanh! Đi họp! Còn ngồi ngây ra đó làm gì!”


“...Đến đây!” Hạ Úc Thanh giật mình hoàn hồn, cầm sổ ghi chéo và viết đi về phía thầy Thẩm.


Trong cuộc họp, Hạ Úc Thanh lơ đãng không chú ý, trên tờ giấy viết chi chít ba chữ ‘Dư Ngọc Lan.’


Cuộc họp kết thúc, đến giờ cơm tối.




Hạ Úc Thanh không có cảm giác thèm ăn, đêm nay cũng không cần tăng ca nên cô định về trước, tâm sự chuyện này với Lục Tây Lăng.


Lúc thu dọn đồ đạc, giám đốc sản xuất – giám đốc Lưu đến gõ lên bàn cô: “Tiểu Hạ, cô đến văn phòng một chuyến.”


Hạ Úc Thanh cầm giấy bút đi vào phòng họp. Khi bước vào trong cô mới nhận ra giám đốc, phó giám đốc và thầy Thẩm cũng ở đây.


Ngoài ra không có đồng nghiệp khác.


Cô khó hiểu, kéo cái ghế xa với vị trí chủ trì hội nghị nhất nhưng giám đốc lại vẫy tay cười nói: “Không có nhiều người, ngồi gần một chút để dễ nói chuyện.”


Hạ Úc Thanh đành ngồi xuống ghế trông bên cạnh thầy Thẩm.


Giám đốc Lưu vặn chai nước uống một ngụm rồi giữ nguyên nụ cười trên gương mặt nói: “Tiểu Hạ, chuyện là như thế này. Tiểu Lâm của tổ truyền thông vừa báo cô nhận được một tin nhắn riêng đúng không?”


Hạ Úc Thanh đã đề phòng trước nhưng hiển nhiên giám đốc Lưu đã có chuẩn bị từ trước, những chuyện có chứng cứ không thể nói dối được.


“Đúng thế.”


Giám đốc Lưu cười nói: “Tôi vừa hỏi thăm phòng hành chính và nhân sự để tìm hiểu hoàn cảnh của cô. Là như thế này, tôi và phó giám đốc Triệu đã bàn bạc để mọi người chuẩn bị quay chụp hành trình tìm kiếm người thân của cô. Chúng tôi sẽ cử một đội đi cùng cô xuống Quảng Thành. Lão Thẩm, Tiểu Hạ là học trò của anh, chuyện này sẽ giao cho anh xử lý.”


Thầy Thẩm ngơ ngác không hiểu, nhìn Hạ Úc Thanh: “Tìm kiếm người thân gì cơ?”


Hạ Úc Thanh nhìn giám đốc Lưu: “Hình như ông chưa hỏi ý kiến của tôi.”


Giám đốc Lưu cười nói: “Chẳng phải bây giờ đang hỏi ý kiến của cô sao?”


“Ông đang thông báo mà thôi.”


Phó giám đốc Triệu hét lên: “Ăn nói kiểu gì đó? Trước khi nhậm chức chưa học bổ túc hả? Phải có tổ chức, có kỷ luật, đài truyền hình không phải cái chợ...”


“Lão Triệu.” Giám đốc Lưu làm động tác bớt giận rồi cười với Hạ Úc Thanh: “Chúng tôi cảm thấy những cơ hội như thế này chỉ có thể gặp không thể cầu. Bây giờ cô không chỉ là quý nhân của tổ chuyên mục mà còn là quý nhân của đài, đây cũng là một loại hình thức bồi dưỡng cô. Lão Thẩm là thầy hướng dẫn của cô, cô cũng biết phong cách quay chương trình của anh ấy, nếu cô sợ chủ đề giật gân như thế thì chúng ta sẽ bớt lại. Hành trình tìm kiếm người thân vượt qua ngàn dặm đường cũng là chuyện lớn đời người, cô không muốn quay lại làm kỷ niệm à? Sau này nhìn lại cũng có kỷ niệm. Cô đã gọi cho bà Tề chưa?”


“...Chưa.”


“Vậy lát nữa để Lão Thẩm mang máy móc đến, tìm một góc quay, chúng ta bắt đầu quay từ đoạn cô gọi điện thoại.”


Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào giám đốc Lưu: “Xin lỗi giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn dùng nó gây sự chú ý.”


Hình như giám đốc Lưu đã quen với tình huống hiện tại, không hề lay chuyển mà cười ha hả: “Chẳng phải cô không muốn xuất hiện trước ống kính sao? Chuyện này rất đơn giản. Kết thúc kỳ nghỉ hè, cô vẫn có thể tiếp tục ở lại thực tập, một tuần chỉ cần đến ba ngày là được. Đến khi cô tốt nghiệp chúng ta sẽ ký hợp đồng làm việc, kỳ thực tập sẽ được xem là kỳ thử việc, vào làm sẽ cho cô lên chính thức.”


“Tôi không muốn bàn điều kiện với ông. Giám đốc Lưu, tôi không thể đồng ý chuyện này.” Giọng điệu của Hạ Úc Thanh lại kiên định hơn.


Thầy Thẩm ngồi nghe bọn họ nói chuyện, dù không hiểu đầu đuôi câu chuyện nhưng ông đã hiểu đại khái, lúc này bèn mở miệng nói đỡ cho Hạ Úc Thanh: “Giám đốc, thế hệ trẻ bọn họ luôn xem trọng sự riêng tư và tính cá thể, hay là đừng làm khó Tiểu Hạ nữa.”


Phó giám đốc Triệu hừ lạnh: “Làm cá nhân, làm theo ý mình thì ai xây dựng một tập thể? Hiện tại là lúc đài truyền hình cần cô ta...”


“Vậy tôi xin từ chức.” Hạ Úc Thanh cắt lời ông ta, không chút do dự, vô cùng tỉnh táo.


Phó giám đốc Triệu cau mày, mặt mũi xám xịt: “Ai sẽ ký tên vào giấy thực tập cho cô, cô đã nghĩ kỹ chưa?”


“Tôi từ bỏ giấy xác nhận thực tập.” Hạ Úc Thanh gấp sổ lại: “Xin hỏi bây giờ tôi có thể đi chưa?”


Dường như không ai ngờ được cô bé này lại ‘cứng’ như thế, bầu không khí tĩnh lặng không ai lên tiếng.


Hạ Úc Thanh đứng dậy, đẩy cái ghế trở về chỗ cũ rồi nhìn về phía thầy Thẩm: “Thầy Thẩm, em tan làm trước, sáng mai em sẽ đến xử lý việc từ chức.”


Dứt lời, cô trực tiếp đẩy cảnh cửa phòng họp, đi ra ngoài.


Quay về chỗ làm việc, Hạ Úc Thanh nhét mọi thứ trên bàn vào túi, nghĩ đến ngày mai sẽ từ chức nên cô kéo ngăn kéo ra, nhét hết tài liệu quan trọng vào trong đó.


Cô khoác balo lên vai, đi đến cửa văn phòng, cầm thẻ nhân viên quẹt mã. Vừa đi về phía thang máy vừa gọi điện thoại cho Lục Tây Lăng.


Lục Tây Lăng lên tiếng trước: “Tan làm rồi à?”


“Ừm...Anh có thể đến đón em không?”


“Em đã nói hôm nay không tăng ca. Anh đến đây, đợi anh mười phút.”


“...Vậy em xuống lầu chờ anh.”


Giờ tan làm là giờ cao điểm, trước tòa nhà đài truyện hình người xe ồn ào.


Hạ Úc Thanh nép qua một bên, đợi khoảng sáu bảy phút sau, xe của Lục Tây Lăng xuất hiện.


Hôm nay tài xế Vương lái xe, Lục Tây Lăng ngồi ghế sau.


Cô bước ba bước thành hai bước, kéo cửa sau xe, leo lên ngồi, ủ rũ cởi balo, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.


Lục Tây Lăng giật mình, nghiêng người vươn tay nâng mặt cô lên: “Sao lại...”


Hạ Úc Thanh chỉ khóc, không nói lời nào.


Lục Tây Lăng cầm balo trên đùi cô ném sang một bên, vòng tay ra sau lưng cô, ôm cô vào lòng.


Lục Tây Lăng không vội hỏi, Hạ Úc Thanh vùi đầu vào vai anh, lẳng lặng rơi nước mắt.


Đến tầng hầm để xe dưới chung cư, Lục Tây Lăng cầm balo của cô, đi vòng qua bên kia mở cửa xe, nắm tay cô xuống, dắt cô vào thang máy lên lầu.


Sau khi bước vào nhà, Hạ Úc Thanh vào phòng tắm cho khách rửa mặt.


Quay đầu nhìn thì thấy Lục Tây Lăng đang tựa lưng vào cửa, yên lặng chờ cô chủ động mở miệng.


“...Em từ chức rồi.” Hạ Úc Thanh nói.


Lục Tây Lăng ‘ừ’ một tiếng, không ý kiến gì, chỉ kiên nhẫn chờ câu tiếp theo của cô.


"Hôm nay, đồng nghiệp quản lý tài khoản đăng video cho em xem một tin nhắn riêng, có một người phụ nữ tự xung là một công nhân cũ làm cùng mẹ em, bà ấy bảo em liên lạc với bà ấy, nói phải đưa cho em cái gì đó...”


Lục Tây Lăng kinh ngạc: “Em liên lạc chưa?”


“Chưa...em không dám.” Cô dựa lưng vào bồn rửa, vươn tay về phía Lục Tây Lăng: “Anh nhìn xem, tay em vẫn đang run.”


Lục Tây Lăng bước vào nắm tay cô. Tay cô hơi lạnh, không biết là vì vừa rửa tay hay vì đổ mồ hôi mà lạnh.


“Sau đó lãnh đạo của em biết chuyện, muốn quay chụp lại nhưng em không đồng ý. Bọn họ không nghe nên em từ chức rồi...”


“Từ chức thì từ chức, cái đó không quan trọng.” Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ em muốn gọi không?”


Hạ Úc Thanh gật đầu: “Nhưng em sợ, em...”


Dì Tề kia nói có thứ quan trọng cần đưa cho cô chứ không phải biết tung tích của bà, vậy có phải...


“Đừng sợ, anh gọi giúp em, số điện thoại đâu?”


Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ra, tìm số lưu trong danh bạ rồi đưa cho Lục Tây Lăng.


“Em muốn gọi bây giờ hay lát nữa?”


“...Bây giờ.”


Lục Tây Lăng gật đầu nhìn cô rồi ấn nút gọi, mở loa ngoài.


Hai cánh tay Hạ Úc Thanh xoắn xuýt vào nhau, lo lắng cắn chặt môi.


“Alo, ai...”


Giọng nói mang nặng khẩu âm địa phương truyền đến, chỉ chớp mắt trái tim Hạ Úc Thanh như ngừng đập.


Lục Tây Lăng tự giới thiệu: “Xin chào, xin hỏi dì là bà Tề phải không?”


“Vâng, cậu là ai?”


“Cháu là bạn trai của Hạ Úc Thanh...”



“Con gái chị Dư? Thanh Thanh?” Giọng nói của Tề Tú Anh kích động hẳn lên.


Giọng nói Hạ Úc Thanh có chút cứng đờ: “Xin chào dì Tề. Đúng thế, là cháu, Hạ Úc Thanh đây. Mẹ cháu tên Dư Ngọc Lan...”


“Ôi trời! Cuối cùng cũng liên lạc được với cháu! Thanh Thanh, Thanh Thanh, bây giờ cháu đang ở Nam Thành à? Học đại học đúng không? Vẫn khỏe chứ?”


“Cháu rất khỏe, cháu...” Hạ Úc Thanh hít một hơi thật sâu, âm thanh cũng run rẩy: “Bay giờ mẹ cháu...vẫn khỏe chứ?”


Bên kia chợt yên tĩnh.


Cô không thể kiểm soát nước mắt của chính mình, Hạ Úc Thanh che miệng khịt mũi, khàn giọng hỏi: “...Mẹ đã mất rồi ạ?”


“Xin lỗi Thanh Thanh, chị Dư...đã qua đời lâu rồi. Khi đó bọn dì cùng nhau làm việc, có một ông chủ từ miền bắc Myanmar đến tuyển dụng công nhân. Ông ta nói không cần trình độ học vấn và tiền lương rất cao, chị Dư nghe thế thì đi cùng với một đám công nhân. Em họ của dì cũng đi theo, kết quả vừa rời đi đã không còn tin tức gì nữa. Trong nhà tìm người đến nửa năm mới tìm được. Em họ dì nói bọn họ vừa đến bắc Myanmar đã bị giữ chứng minh với hộ chiếu, bị sắp xếp làm lừa đảo, làm công đen. Chị Dư và hai nhân viên nghĩ cách bỏ trốn, cuối cùng ngồi trên một chiếc xe van mà chiếc xe đó lật ngửa lao xuống vực sâu.


Tề Tú Anh nghẹn ngào: “Lúc trước dì mượn chị Dư ba trăm tệ còn chưa kịp trả. Chỗ của dì có mấy tấm ảnh của chị Dư, Thanh Thanh có thời gian đến Quảng Thành một chuyến, dì đưa đồ cho cháu. Nếu cháu không rành thì để dì gửi chuyển phát nhanh...”


“Cháu đến thăm dì...”


Tề Tú Anh liên tục nói ba chữ ‘được’: “Vậy cháu thêm bạn Wechat với dì, nick của dì là số điện thoại đó.”


“Vâng...cảm ơn dì Tề, chúng ta trò chuyện trên Wechat.”


Khi cúp máy, Hạ Úc Thanh khóc không thành tiếng.


Lục Tây Lăng ôm cô từ phía sau, bả vai cô run rẩy, bàn tay chống bên bồn rửa, ngón tay căng cứng trắng toát.


*


Sáng sớm hôm sau, Hạ Úc Thanh đến đài truyền hình làm thủ tục từ chức.


Thầy Thẩm cảm thấy rất có lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua, thành khẩn giữ cô lại nhưng quyết định là ở cô.


Từ chức ngay trong thời gian làm không thể xử lý thủ tục ngay lập tức, thầy Thẩm chào hỏi và nhờ vả bên hành chính giúp đỡ bằng cách đặc biệt.


Sau khi Hạ Úc Thanh làm xong thủ tục, trả lại thẻ nhân viên và chào hỏi vài đồng nghiệp, thu dọn đồ đạc xong định chạy trước thì thầy Thẩm đến đưa tờ giấy chứng nhận thực tập có chữ ký của phó giám đốc cho cô.


Thầy Thẩm nói: "Tôi chỉ có thể lấy cái này cho em."


Hạ Úc Thanh nhận lấy, mỉm cười cảm ơn: "Em biết chắc thầy đã phải nói rất nhiều điều tốt cho em. Nếu có người hỏi em đã thu hoạch được điều gì từ kỳ thực tập này thì em sẽ nói em đã gặp được một người thầy tốt như thầy.”


Thầy Thẩm cũng mỉm cười: "Vậy thì giữ liên lạc trên WeChat. Sau khi em tốt nghiệp, dù em muốn đi đâu, tôi cũng có thể giới thiệu giúp em."


"Vậy em nhất định phải ôm chặt đùi vàng này rồi!"


Thầy Thẩm cười nói: "Buổi trưa tôi có việc phải làm, nếu không sẽ mời em ăn cơm."


Hạ Úc Thanh cười nói: "Vậy lần sau em mời."


Hạ Úc Thanh đã trả thẻ nhân viên, không thể quẹt cửa kiểm soát, cô đang định nhờ đồng nghiệp ngồi ở cửa giúp thì Lý Thiêm đi đến.


“Tôi dẫn cô xuống.” Lý Thiêm nói.


Sau khi vào thang máy, Lý Thiêm quay đầu nhìn cô: "Sao tự nhiên lại từ chức?"


Hạ Úc Thanh cười nói: "Bớt một đối thủ cạnh tranh còn không vui à?”


Lý Thiêm rất nghiêm túc: "Tôi đang hỏi rất nghiêm túc. Có phải là ..." Anh ta ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Có phải cô gặp phải chuyện không thể từ chối như…Nếu là thế thật thì cô đừng nén giận, phải phơi bày chuyện đó ra ánh sáng.”


Hạ Úc Thanh lập tức hiểu ý anh ta: “Không, không hề, yên tâm đi.Đúng là giám đốc tạo áp lực với tôi nhưng không phải chuyện anh nghĩ đâu.”


Lý Thiêm gật đầu.


Hạ Úc Thanh luôn cảm thấy Lý Thiêm biết quá nhiều, bụng dạ lại hẹp hòi nhưng không ngờ đứng trước phải trái đúng sai, Lý Thiêm lại là người cứng rắn như vậy.


Trước cổng, Hạ Úc Thanh nói với Lý Thiêm: “Cố lên, chúc anh sớm ngày lên làm nhân viên chính thức.”


“Cô cũng thế.”


Lo lắng cho Hạ Úc Thanh nên buổi chiều Lục Tây Lăng tranh thủ về sớm.


Hạ Úc Thanh đang nằm trên ghế sofa, mở một cuốn sách bìa mềm che mặt.


Trong tay cô vẫn còn mấy quyển vở, có cả cuốn sổ bìa xanh đậm cô mang theo khi đến Nam Thành.


“Ngủ gục?” Lục Tây Lăng ngồi xuống sô pha.


“Không phải.” Hạ Úc Thanh mở sách ra, để lộ khuôn mặt.


“Mấy thứ này là gì?” Lục Tây Lăng chỉ vào tay cô.


"Tất cả đều là nhật ký."


"Em đến kí túc xá lấy về à?"


"Ừm ... Vốn dĩ em định cho mẹ xem vào một ngày nào đó nhưng bây giờ…” Cô thở dài: “Em không biết phải làm sao.”


Lục Tây Lăng nói: “Đến Quảng Thành, nơi mẹ em sống rồi em sẽ có câu trả lời.”


"Anh có thể đi cùng em không?"


"Tất nhiên. Anh đã sắp xếp lịch trình xong xuôi rồi.”


Hạ Úc Thanh nghiêng đầu nhìn anh, cười: “Chú Lục, nếu không có anh thì em phải làm sao đây.”


Lục Tây Lăng nghe lại xưng hô này có chút không quen tai.


Anh đưa ngón tay chỉ vào trán cô, nghiêm túc nói:


"Dù không có anh, em vẫn sẽ sống rất tốt.”


Lớn lên hùng mạnh.


Không hối hận, không quay đầu.