Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 42: Thích không?




Hạ Úc Thanh thích nghi với môi trường đài truyền hình một cách nhanh chóng.


Nói đúng hơn là dù có ném cô vào bất cứ hoàn cảnh xa lạ nào, cô cũng có thể dựa vào sự linh động của bản thân biến nơi đó thành địa bàn của mình.


Có ba người vào tổ chuyên mục Tiếng Nói Nhân Dân Nam Thành, chưa thực tập được mấy ngày thì một cô gái bị chuyên mục Thời Sự Buổi Sáng yêu cầu rời đi, chỉ còn Hạ Úc Thanh và một bạn nam khác.




Cậu thành niên tên là Lý Thiêm, ​​sinh viên năm ba của chuyên ngành Dẫn Chương Trình Phát Thanh Truyền Hình khoa Truyền Thông đại học Nam Thành. Thông thường, hình ảnh người dẫn chương trình phát thanh truyền hình rất tốt, Lý Thiêm cũng thế. Ngoại hình đoan chính, tính cách hiền hậu, biết cách làm người, chẳng hạn như mời cả tổ uống trà sữa lạnh lúc máy lạnh đang được kiểm tra sửa chữa, chẳng hạn như thường nhờ người nhà ở nước ngoài mua hộ hàng xa xỉ cho các chị nữ nhân viên, bởi vậy nên mọi người rất thích anh ta.


Chỉ mới thực tập được hai tuần đã có một nhân viên lão làng trình độ cao nói với giáo viên phụ trách rằng Lý Thiêm là người đáng tin, đến thời gian sẽ có thể trực tiếp phát hợp đồng làm việc.


Hạ Úc Thanh và Lý Thiêm đều là thực tập sinh, đương nhiên thân thiết hơn.


Trong tổ có người trêu bọn họ là ‘trai tài gái sắc’, Hạ Úc Thanh từng ngầm giải thích và giải thích rõ ràng rất nhiều lần là cô đã có bạn trai nhưng mọi người lại như bị mất trí nhớ, lần sau lại tiếp tục trêu ghẹo cô.


Môi trường nơi làm việc khác với môi trường học đường, đôi khi không thể quá ‘chăm chỉ’, nếu không sẽ có người thì thầm sau lưng, gắn mác ‘không thể trêu đùa’ cho cô.


Hạ Úc Thanh không thể sửa miệng bọn họ bèn bắt đầu để ý, chỉ tiếp xúc với Lý Thiêm lúc cần thiết.


Cô còn đặt hình Lục Tây Lăng lên bàn làm việc, màn hình khóa cũng đổi thành hình anh.




Có người tò mò hỏi đó là ngôi sao nào thế, cô nhận cơ hội giới thiệu đó là bạn trai cô.


Nhưng không ai tin.


Nữ đồng nghiệp nói bây giờ ai mà chẳng có bảy tám người ‘bạn trai’?


Bọn họ đều tưởng anh là ngôi sao điện ảnh tuyến 18 còn Hạ Úc Thanh là ‘fan bạn gái’ của anh.


Hạ Úc Thanh tức giận, với gương mặt của Lục Tây Lăng nếu lăn lộn trong giới giải trí sao có thể chỉ ở tuyến 18.


Chuyên mục của bọn họ phát sóng mỗi ngày và chỉ được chiếu trong 20 phút nhưng đằng sau đó là vô số công việc phức tạp. Dù có hai ba nhóm cùng nhau thúc đẩy lựa chọn chủ đề và lập kế hoạch nhưng phải tăng ca vẫn là chuyện bình thường.


Hôm nay, Hạ Úc Thanh lại bận rộn đến chín giờ tối.


Đài truyền hình cách nơi ở của Lục Tây Lăng không xa, chỉ cách ba trạm tàu điện ngầm. Lúc tan làm đúng giờ, Hạ Úc Thanh sẽ tự đi tàu điện ngầm, lúc tăng ca, tất nhiên là Lục Tây Lăng lái xe đến đón cô.


Lúc cô đi thang máy thì gặp Lý Thiêm.


Cửa thang máy sắp đóng lại, Hạ Úc Thanh nhanh tay ấn giữ nút mở cửa.


Lý Thiêm chạy đến, đi vào thang máy nói: “cảm ơn” rồi lại hỏi: “Chuẩn bị đi à?”


“Ừm, hôm nay anh cũng tăng ca à?”


"Phòng thu đang ghi hình một chương trình giải thích, tôi bị kéo đến ngồi ở hàng ghế đầu với tư cách là khách mời."


Hạ Úc Thanh bật cười.


Bọn họ cùng nhau xuống thang máy, ra khỏi tòa nhà phát thanh, Lý Thiêm hỏi cô: “Đi tàu điện ngầm à?”


“Xe của tôi đến rồi.” Hạ Úc Thanh vươn tay chỉ vào chiếc xe màu đen có đèn nhấp nháy bên đường.


Lý Thiêm liếc nhìn, cười nói: “Bây giờ ngay cả xe sang cũng chạy taxi à?”


“Là bạn trai tôi.” Hạ Úc Thanh cười, phất tay: “Tôi đi trước đây.”


Lý Thiêm sửng sốt lại nhìn cái xe kia một lần nữa, chậm rì rì nói: “Ừ. Ngày mai gặp.”


Hạ Úc Thanh chạy ra mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.


Lục Tây Lăng khởi động xe, bình thản hỏi cô: “Thấy anh rồi mà vẫn nói chuyện với người khác. Cậu ta là ai? Đồng nghiệp của em à?”


“Là thực tập sinh vào cùng đợt với em.”


Trước khi quay đầu lại, Lục Tây Lăng nhìn qua cửa sổ bên cô: “Cậu ta là phóng viên xuất hiện trong chương trình của nhóm em gần đây đúng không?”


Hạ Úc Thanh cười nói: “Anh theo dõi chương trình của em à?”


“Bà nội nói giọng của phóng viên mới quá nặng, không có cảm giác thân thiện như lúc đầu.”


Hạ Úc Thanh giải thích: “Chị Duyệt Duyệt, phát thanh viên ban đầu nghỉ sinh, vốn chỉ để anh ta thử làm một tập để thử hiệu quả nhưng sau đó lượt xem tập anh ta xuất hiện rất khả quan nên lãnh đạo để anh ta tiếp tục làm thay. Vẻ ngoài của anh ta khá điển trai, dễ marketing.”


Lục Tây Lăng nhíu mày, vừa định mở miệng thì Hạ Úc Thanh đã đổi chế độ phàn nàn: “…Nhưng anh ta không phải gu của em, em thấy bà nội nói đúng, anh ta quá cứng nhắc.”


Lục Tây Lăng ngậm miệng.


Về đến nhà, Hạ Úc Thanh đi rửa mặt.


Mùa hè nóng nực, có lúc phải chạy theo ban quay chụp, ngồi trong phòng máy lạnh cả buổi, cả người rin rít khó chịu.


Cô rửa mặt xong thì đến lượt Lục Tây Lăng.


Lục Tây Lăng tắm táp xong, ra khỏi phòng tắm, không thấy Hạ Úc Thanh nằm trong phòng khách nhưng thấy phòng làm việc sáng đèn. Anh bước đến xem xét thì thấy cô đang ngồi trên ghế, nằm ườn trên bàn viết nhật ký.


Cô quá chăm chú, lúc anh đi vào cô cũng không biết.


Lục Tây Lăng đứng bên bàn đọc sách: “Em còn không gấp lại anh sẽ nhìn thấy đó.”


Hạ Úc Thanh giật mình, vô thức gấp sổ tay lại, ngẩng đầu lên nhìn. Lục Tây Lăng để trần nửa người trên, cô ngượng ngùng không biết có nên dời ánh mắt đi không.


Lục Tây Lăng hỏi: “Viết xong chưa?”


“Còn một đoạn nhỏ. Chỗ anh có mực viết không? Em mua để ở văn phòng làm việc mất rồi.”


“Có.”


Lục Tây Lăng đến bên cạnh cô, kéo ngăn kéo bên phải, lấy bình mực đen nhỏ ra.


Anh vươn tay, cô đưa bút máy cho anh.


Lúc anh xoay mở vở bút, trong lúc lơ đãng Hạ Úc Thanh nhìn vết sẹo màu hồng nhạt trên bụng anh. Đây không phải là lần đầu nhìn thấy nhưng mỗi lần nhìn đều cảm thấy đáng tiếc.


Cô như vô tình sờ vết sẹo ấy: “Không thể xóa vết sẹo này à?”


Lục Tây Lăng chỉ khựng lại một chút, động tác trên tay cũng không ngừng vẫn chăm chú bơm mực.


Một lúc sau anh lấy khăn giấy, lau ngòi bút vặn bút lại rồi đưa cho Hạ Úc Thanh, lau miệng lọ mực rồi đậy nắp lại.


Hạ Úc Thanh đặt ngón tay vào giữa quyển sổ, muốn lật ra. Cô quay đầu nhìn Lục Tây Lăng: “Anh đứng ở đây, em không viết được.”


Lục Tây Lăng nhìn cô: “Vậy thì đừng viết nữa.”


Dứt lời, anh vươn tay lấy cuốn sổ và cây bút trên tay cô, ném lên trên bàn.


Sau đó nắm tay cô, kéo cô từ trên ghế dậy. Hai tay ôm lấy eo cô, xoay người bế cô lên bàn làm việc.


Anh ấn giữ vai cô không cho cô nhảy xuống.


Một tay đưa xuống nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, dẫn đường cho cô sờ lên vết sẹo trên bụng và cúi đầu hôn cô.


Cô muốn cuộn ngón tay lại nhưng Lục Tây Lăng vẫn nắm chặt không cho cô hành động. Lòng bàn tay của cô ấn lên vết sẹo, cảm giác nóng bỏng, Cô không biết đó là nhiệt độ bàn tay của cô hay nhiệt độ cơ thể anh.


Kế tiếp, bàn tay của Lục Tây Lăng lại ấn lên vai cô, cơ thể cô ngả về sau, không thể không chống tay xuống.


Ngọn đèn trên bàn sách lóe sáng, tạo thành một vầng trắng hình quạt.


Tay của cô chống lên vầng sáng ấy giống như ánh trăng phủ đầy tuyết nhưng cô không thấy lạnh chút nào.


*


Hạ Úc Thanh mềm oặt không còn chút sức được Lục Tây Lăng bế vào phòng tắm.


Nhưng cô lập tức đuổi anh ra, khóa cửa lại. Đến khi nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài và tiếng bước chân xa dần, cô mới vào tắm, lấy vòi sen xuống.


Lề mề một lúc lâu mới bước ra ngoài.


Khi bước ra khỏi cửa phòng ngủ chính, cô đụng phải Lục Tây Lăng từ phòng khách đi vào.


Chắc anh đã rửa mặt, trên gò má vẫn còn ướt.


Đầu óc Hạ Úc Thanh như cỗ máy bị rỉ sét không thể suy nghĩ, không dám nghĩ đến lý do anh rửa mặt.


Lục Tây Lăng nhìn cô, sắc mặt vẫn bình thản như cũ. Hình như anh biết cô ngại ngùng nên bình tĩnh nói: “Viết nhật ký nhanh đi, về nghỉ ngơi.”


Hạ Úc Thanh lúng ta lúng túng không nói nên lời, chỉ gật đầu, lướt qua người anh, chạy vào phòng làm việc.


Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra mặt bàn. May quá, vẫn còn sạch sẽ.


Cô cầm lấy cuốn sổ tay bọc da màu xanh lá cây đậm và bút máy bên cạnh, di chuyển chiếc đèn bàn cô vô tình làm đổ được Lục Tây Lăng nâng lên về phía trước.


Cô di chuyển cái đèn, lúc nhìn thấy vầng sáng trắng thì cả người cô như sôi lên.


Cô ngồi xuống ghế dựa, lật cuốn sổ tay ra, tháo nắp bút.


Viết tiếp mấy câu nhật ký còn lại, cô ghi chép lại công việc ngày hôm nay nhưng so sánh những nội dung này với cảnh tượng kinh diễm ban nãy thì bình thường đến không đáng nhắc đến.


Cô cúi đầu, úp trán xuống trang giấy. Cô vươn tay vò áo ở vị trí trái tim như làm thế có thể khiến trái tim cô đập chậm lại.


Nhưng vô dụng, cô tưởng tượng vẫn còn sót lại chút hơi thở ấy trong không gian này, nó đến từ việc Lục Tây Lăng nằm phục giữa đầu gối cô, cô sợ hãi mất kiểm soát kêu lên rồi bịt miệng mình lại nhưng không có cách nào ngăn cản cơn sóng triều.


Hạ Úc Thanh viết phần kết qua loa rồi cất vào balo, tắt đèn bàn, tắt đèn phòng làm việc và trở về phòng ngủ chính.


Lục Tây Lăng ngồi trên giường, mượn ánh sáng đèn bàn đọc cuốn tạp chí trong tay.


Khi cô bước vào anh chỉ nhìn một cái, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.


Hạ Úc Thanh bò lên giường, kéo chăn che nửa mặt không hó hé.


Một lát sau, cô nghe thấy tiếng cuốn tạp chí bị ném lên tủ đầu giường, tắt hết đèn, Lục Tây Lăng cũng nằm xuống.


Anh vươn tay ôm eo cô: “Ngủ nhanh thế?”


“Ừm.”


“Vậy ai đang nói chuyện với anh?”


“...Dù sao cũng không phải em.”


Anh cười khẽ.


Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh nhéo vành tai nóng bừng của cô.


Cô hỏi: “...Anh học ở đâu thế?”


“Cái đó cũng cần phải học à?”


“Sau này không cho phép anh làm thế nữa.”


“Không thích?” Anh cười khẽ.


Hơi thở ấm áp nhưng cũng giống hơi nước bốc lên, đốt cháy vành tai cô.


Có lẽ bởi vì giọng nói của Lục Tây Lăng trong trẻo như tuyết nên dù anh có nói câu yêu thương âu yếm nào cũng không thấy sến súa, ngọt ngào. Ngay cả câu vừa nãy, anh nói Thanh Thanh không bẩn chút nào, chỗ nào cũng sạch sẽ.


Hôm nay cô quay người, lật qua lật lại vẫn không thể quên đoạn ký ức ở phòng bàn việc.


Nhất thời không lên tiếng.


Anh bày ra dáng vẻ hiểu rõ: “Vậy thì là thích.”


“Không!”


Lục Tây Lăng cười, ôm lấy cánh tay đang muốn đánh anh của cô: “Được được được, ngủ thôi.” Nếu không phải hôm nay chưa chuẩn bị biện pháp phòng tránh thì anh chắc chắn sẽ không tha cho cô.


“Ngày nào em cũng viết nhật ký à?” Lục Tây Lăng hỏi.


“Bình thường là thế. Lúc bận rộn cũng sẽ viết một câu.”


“Nhật ký của em có anh không?”


“...Anh đã xuất hiện trong nhật ký của em từ lâu.”


“Thật à?” Hình như tâm trạng của anh rất tốt, rõ ràng đã quyết định dừng lại đi ngủ nhưng lại không nhịn được mà trêu ghẹo cô: “Vậy chuyện hôm nay thì sao? Có viết không?”


“...” Hạ Úc Thanh không nhịn được nữa, đấm anh một cái.


Việc hôm nay không cần phải ghi chép lại bởi vì cả đời này cô cũng không quên được.


Cô ra tay rất nặng, đấm ‘bụp’ một cái.


Đánh xong cô lại vội hỏi: “Có sao không?”


“Em nói thử xem? Không nặng không nhẹ. Sao lúc nãy không đánh...”


Hạ Úc Thanh bịt miệng anh lại, giơ tay đầu hàng: “...Xin anh, đừng nói nữa.”


Lục Tây Lăng cười rất vui vẻ.