Hoàng Tước Hí

Chương 2




6

Ta vốn không nên là họ Chu.

Mẫu thân ta là một tiểu thiếp không cam lòng tịch mịch ở trong hậu viện của Chu quốc công, tư thông với gã sai vặt sinh ra ta.

Ta đáng ra cũng phải bị dìm xuống ao c.hết đuối như mẫu thân, nhưng tỷ tỷ đã cứu ta. Thân thế của ta ở Chu gia không phải là bí mật, mỗi lần phụ thân nhìn thấy ta đều nổi trận lôi đình, tất cả mọi người đều mắng ta là tạp chủng, mắng ta là tiện nhân, chỉ có tỷ tỷ đối xử tốt với ta, nàng dạy ta đọc sách viết chữ, đích thân nuôi nấng ta trưởng thành.

Hoàng thượng quả thật cũng hận tỷ tỷ.

Bởi vì Chu gia có gốc lớn rễ sâu trong triều, mỗi lần hắn tuyên bố chính lệnh, luôn có đại thần hỏi ý kiến hoàng hậu của hắn.

Sau khi ca ca c.hết trận sa trường, tỷ tỷ bỗng nhiên ốm nặng nằm liệt giường, hắn thậm chí không cho bất luận người nào đến thăm.

Chưa đầy một năm sau khi ca ca qua đời, tỷ tỷ cũng buông tay mà đi. Hoàng thượng đột nhiên giống như uống nhầm thuốc, ho ra một ngụm máu ở trong tang lễ của nàng, thiếu chút nữa đã khóc ngất đi.

Thật buồn cười, lúc tỷ tỷ còn sống là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, sau khi c.hết lại trở thành bạch nguyệt quang, nốt chu sa.

Nhưng có tác dụng gì nữa đâu? Tỷ tỷ đã c.hết rồi.

Có tác dụng gì nữa đâu? Hắn vẫn thờ ơ lãnh đạm với Dương Thịnh như cũ.

Ta nhập cung cũng xác thực có mục đích khác.

Ta chưa bao giờ tin rằng, người xem thường tam quân trên chiến trường năm đó như tỷ tỷ lại c.hết vì bệnh tật, ta muốn tra ra nguyên nhân cái c.hết của nàng.

Ta muốn báo thù cho nàng.

Dương Thịnh vẫn đưa ta chạy ra khỏi rừng rậm. Lần thích sát này đã kết án qua loa vội vàng với cái c.hết của một vài kẻ c.hết thay, một mặt vì mấy lời thổi gió bên gối của Thuần phi lợi hại, mặt khác là vì —

Trời sắp mưa, nữ nhi sắp xuất giá. Đại công chúa Dương Ninh cư nhiên nhất kiến chung tình với Thừa Ân công Tiêu Tĩnh ở trường săn bắn trong thu săn.

Dương Ninh là đích trưởng nữ của tỷ tỷ và hoàng thượng.

Về phần Thừa Ân công, hắn trời sinh đã có khuôn mặt khiến cho ngàn vạn thiếu nữ yêu thầm nhớ nhung, Dương Thịnh còn thua kém hắn ba phần, lại văn võ song toàn. Đáng tiếc hắn họ Tiêu, là quốc họ tiền triều. Hoàng thượng xem thái tử tiền triều như hắn là linh vật, cho hắn ăn ngon mặc đẹp, nhưng không có nghĩa là sẽ nỡ gả ái nữ cho hắn.

Nhưng Dương Ninh rất cố chấp, quỳ gối cầu xin hoàng thượng trong mưa.

Ta đương nhiên được hoàng thượng an bài đi khuyên bảo, là chuyện khổ sai làm thì cực mà không mang lại lợi ích gì cho bản thân. Ta cũng không có cách nào hay, che ô cho nàng, lặp lại mấy câu kiểu như “Con là công chúa, không thể chỉ đoái hoài đến tình ái”.

Nàng đợi ta nói xong mới bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, “Nhưng ta chỉ thích hắn. Không theo đuổi tình ái thì còn có thể theo đuổi cái gì? Mẫu hậu ngược lại không sa vào tình ái, cũng không phải bị phụ thân phản bội hay bị trượng phu phản bội, đến c.hết cũng không biết c.hết như thế nào.”

Cán ô tuột khỏi tay ta rơi xuống, nước mưa bắn tung tóe, ta ngây người nhìn chằm chằm nàng, “Con có biết mẫu hậu của con c.hết như thế nào không?”

Nàng rũ mi lắc đầu, “Không biết, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, lúc người được hạ táng, trong quan tài dát vàng khảm ngọc kia, căn bản không có t.hi t.hể của mẫu hậu.”

Ta đột nhiên muốn cười, cười đến mức nước mắt chảy dài trên má. Lúc trước ta vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ c.hết vì âm mưu hậu cung, nhưng ngoại trừ hoàng thượng còn ai có năng lực gạt người trong thiên hạ như vậy, thì ra hắn thật sự hận tỷ tỷ, hận đến mức không cho tỷ tỷ đường sống.

Ta chỉ cảm thấy mình như ngã vào một đám mây hư ảo, vô tri vô giác đi đến trước mặt Dương Thịnh. Hắn đang đọc “Hoài Âm Hầu liệt truyện”, hỏi ta có chuyện gì.

Ta gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Dương Thịnh, con muốn làm hoàng đế sao?”

Năm ngón tay hơi cong của hắn đột nhiên nắm chặt rồi buông lỏng, mắt phượng hẹp dài lóe lên ánh sáng, bảy phần giống hoàng thượng, ba phần giống tỷ tỷ.

Hắn không nói gì, nhưng hắn đã dùng ánh mắt trả lời ta, ta trịnh trọng hứa với hắn từng câu từng chữ, “Ta sẽ giúp con, Dương Thịnh.”

“Ta nhất định sẽ tự tay kéo Dương Việt từ trên hoàng vị xuống, ta muốn kéo hắn xuống địa ngục.”

7

Lúc Dương Ninh gửi thư từ ngoài cung đến, hoàng thượng đang ở cùng ta. Tiểu thái giám thông tri chỉ có thể gặp được ta, nơm nớp lo sợ trả lời.

Ta biết hắn đang sợ ta, cũng biết rõ trong lòng hắn nhất định mắng ta một tiếng “Yêu nữ”.

Đây là năm thứ ba ta hạ quyết tâm báo thù cho tỷ tỷ, cũng lấy danh nghĩa “yêu nữ” mà bị mắng suốt ba năm. Bởi vì hoàng thượng đối với ta thập phần mê luyến, mà ta mỗi ngày đều ở bên cạnh bầu bạn với hắn, quả thật là ba nghìn sủng ái tại một thân.

Nghe nói, bách tính vừa nhắc đến ta liền than thở gia môn Chu thị bất hạnh, danh tiếng trăm năm, toàn gia oanh liệt đều bị bại dưới tay hồ ly tinh quyến rũ như ta.

Ta cười nghe những lời mắng này, xoay người đưa cho hoàng thượng một bát canh thần tiên.

Quân chủ càng tài trí mưu lược kiệt xuất thì càng khó cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh bất lão. Huống gì canh thần tiên còn được gọi là canh vong ưu, trong hương thơm ngọt ngào này nghe nói là cất giấu thế giới cực lạc mà đời người không thể cầu.

Nhưng ta đã cho thêm một loại thuốc khác vào, có tính gây nghiện, dùng lâu sẽ khiến thần chí người ta không thanh tỉnh. Ta liền dùng loại thuốc này để khống chế hoàng thượng, hắn đã ba năm sống mơ mơ màng màng trong mùi canh thần tiên.

Nghĩ đến những khúc xương cứng cỏi của hắn đã từng chinh chiến thiên hạ đang bị ta nghiền nát từng li từng tí, ta liền cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết.

Lần này Dương Ninh viết thư là vì trượng phu phụ bạc, mặc dù trượng phu của nàng chính là Thừa Ân công Tiêu Tĩnh mà nàng quỳ gối cầu xin trong mưa.

Hắn chán ghét dòng họ và huyết mạch của Dương Ninh, trút hết hận thù quốc gia và dòng họ lên người nàng. Đêm tân hôn, hắn bỏ rơi Dương Ninh ở hôn phòng mà lên giường với một nha hoàn thô sử, sau đó lại quyến rũ tì nữ thiếp thân của Dương Ninh.

Nhưng Dương Ninh lại là cô nương được nuông chiều mà lớn lên, mỏng manh dễ vỡ, một trận gió đã có thể thổi ngã, chẳng qua lúc tức giận âm thanh nói chuyện chỉ lớn hơn một chút, ngay cả ỷ thế h.iếp người cũng không biết, tất cả ủy khuất đều tự mình nuốt xuống.

Nếu không phải nàng bị tra tấn đến mức sinh non, có lẽ cũng sẽ không viết thư gửi vào cung.

Sau khi đọc xong, ta giận dữ bừng bừng xông về phía phủ công chúa, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu Tĩnh nhếch nhác không chịu nổi mà ngã xuống trong sân viện, Dương Thịnh phất nhẹ ống tay áo, trong tay hắn là trường kiếm dài ba thước đang chỉa đối diện với cổ họng Tiêu Tĩnh. Dương Ninh đứng không vững được nội thị dìu, nước mắt lưng tròng, “Thịnh nhi, đệ không thể g.iết hắn.”

Cơn thịnh nộ của ta đã bị nước mắt nàng dập tắt, chỉ còn lại tiếng thở dài.

Ta đi tới, nắm lấy cổ tay Dương Thịnh buộc hắn thu kiếm, “Thịnh nhi, bệ hạ chưa có quyết định, con quả thật không thể tự ý chủ trương.”

Dương Thịnh nặn ra một tiếng cười giễu cợt từ kẽ môi, khinh miệt nhìn Tiêu Tĩnh vài lần, sau đó đưa ánh mắt sang ta. Lúc này ta mới ý thức được mình còn đang nắm tay hắn, vội vàng thu tay lại.

Dương Ninh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy. Ta cởi áo choàng thêu hạc khoác lên người nàng, hận không thể rèn sắt thành thép, “Ninh nhi, con thật hồ đồ.”

Nàng cúi đầu ho vài tiếng, ta vội vàng dìu nàng về phòng, vẫn không nhịn được mà nói với nàng, “Năm đó nhị di mẫu của con, cũng chính là đường tỷ của ta và mẫu hậu con, trượng phu của nàng là một kẻ bất tài, cả ngày chỉ lưu luyến tầm hoa vấn liễu, còn ghét bỏ nàng chỉ được một nữ nhi. Con có biết, mẫu hậu con sau khi biết được đã làm gì không?”

“Mẫu hậu con mang theo ta trực tiếp đi đến thanh lâu, tóm tên khốn nạn kia từ trên người hoa khôi xuống, lúc đó y phục hắn xốc xếch, còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, liền bị mẫu hậu con hạ một đao, thiến hắn. Mẫu hậu con nói, nếu hắn dám ghét bỏ huyết mạch Chu gia chúng ta, vậy hắn cũng không xứng có thêm hài tử.”

Dương Ninh nghe xong trầm mặc thật lâu, lộ ra một nụ cười suy yếu với ta, “Nhưng ta không phải mẫu hậu, cũng không làm được như mẫu hậu. Ta chỉ muốn có được những thứ ta muốn.”

Đạo lí và thuyết giáo đầy bụng của ta chung quy vẫn bị bại dưới câu này của nàng.

Buổi tối, ta đi gặp hoàng thượng. Hắn vừa dùng xong canh thần tiên, đang nằm trên giường mềm tản nhiệt, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực thư giãn. Cho dù hắn là quân vương cao quý, cũng không thể thoát khỏi tuổi xế chiều. Nhưng trong ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại hiện lên ánh sáng mà chỉ thiếu niên mới có, như gặp được cố nhân, vui mừng khôn xiết.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, phía sau màn lụa treo bức họa chân dung của tỷ tỷ, một chiếc váy màu lựu trên lưng ngựa dưới hoa đào, sắc đỏ mênh mông, mặt mày đẹp như tuyết, cao bằng người thật, mờ mờ ảo ảo, giống như cố nhân trở về.

Ta thở dài trong lòng, nói cho hắn biết chuyện xảy ra giữa Tiêu Tĩnh và Dương Ninh. Hắn từ đầu đến cuối vẫn si mê nhìn chằm chằm bức họa của tỷ tỷ, “Tố Tố, nàng xem, lại có người dám khi dễ nữ nhi của chúng ta.”

Hắn giơ tay lên dường như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng làm sao có thể bắt được? Hắn vô lực từ giữa không trung buông xuống, “Tố Tố, sao nàng không nói gì? Là trách ta gả Ninh nhi cho tên khốn nạn họ Tiêu kia, hay trách ta không bảo vệ tốt Ninh nhi?”

Bàn tay buông xuống của hắn bỗng nổi lên gân xanh, ánh mắt trở nên hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trẫm cho hắn ăn ngon mặc đẹp, hắn lại dám chà đạp nữ nhi của trẫm. Tố Tố, nàng đừng tức giận, ta đi róc xương lóc thịt tên súc vật kia!”

Hắn nói xong liền giãy gụa muốn đứng dậy rút kiếm ở đầu giường ra, nhưng dược hiệu chưa hết, hắn lại ngã xuống giường, không ngừng thở hổn hển, hắn nhìn xung quanh, một vòng rồi lại một vòng, trong mắt mang theo lệ, “Tố Tố, sao nàng không nói lời nào đã bỏ đi? Nàng đừng đi —” Hắn đưa tay cầm lấy nửa bát canh thần tiên còn lại một ngụm uống cạn, tay buông lỏng khiến bát ngọc rơi xuống rơi xuống dưới chân ta, hắn cũng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, lại nằm yên ổn trên giường mềm.

Mùi thơm ngọt ngào của canh thần tiên tràn ngập khắp cung điện, hắn đang chìm đắm trong đó, khóe miệng nở nụ cười mộng ảo.

Ta xoay người rời đi, nhẹ nhàng lau một giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khóe mắt.

Ta sẽ không thương hại hắn.

8

Ta mang mấy lời muốn róc xương lóc thịt Tiêu Tĩnh của hoàng thượng đi tìm Dương Thịnh, hắn đang ngồi dưới ánh đèn phê duyệt tấu chương, tóc đen như mực được ngọc quan buộc chặt.

Từ sau khi hoàng thượng ngày ngày ngâm mình trong canh thần tiên, đại đa số chính vụ đều do hắn xử lí, đèn ở Đông cung gần như sáng từ đêm đến bình minh.

Hắn năm nay đã mười tám tuổi, ngũ quan được tiền triều và thâm cung mài giũa càng thêm góc cạnh rõ ràng. Hắn không thích cười, trong đôi mắt sâu không lường được của hắn luôn hàm chứa châm chọc như có như không, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng như trước.

*Phong thần tuấn lãng (丰神俊朗): Đẹp trai, sáng sủa, tràn đầy năng lượng.

Dựa theo lệ cũ, năm hắn mười sáu tuổi nên lập thái tử phi. Hoàng thượng đích thân chọn nữ nhi của Lữ thị ở Giang Tả cho hắn.

Về sau hoàng thượng dần dần không để ý triều chính, Dương Thịnh liền lấy lí do quốc vụ bận rộn, kéo dài hôn sự đến bây giờ.

Ta không nhịn được khẽ cười ra tiếng, dẫn đến ánh mắt của Dương Thịnh nhìn sang, “Ngươi đến đây làm gì?”

Ta truyền đạt lại ý tứ của hoàng thượng cho hắn, hắn lại ném cho ta một bản tấu chương, không cần nhìn cũng biết đây là đang mắng ta.

Ngôn quan mỗi ngày đều dâng thư, một nửa khuyên hoàng thượng rải đều mưa móc, nửa còn lại chính là nói có sách, mách có chứng, trào phúng mỉa mai quý phi ta đây, mắng ta ba năm rồi bụng lại không nặng thêm chút nào.

Dương Thịnh thấy ta không có phản ứng, hung hăng nhướng mày, “Ngươi cũng đừng làm quá mức, tốt nhất nên để lại cho mình đường lui.”

Ta lắc đầu cười đáp, “Yên tâm, ta sẽ không c.hết trước Dương Việt. Cho dù có c.hết, cũng là vì báo thù cho tỷ tỷ ta, không liên quan đến con. Con không cần phải cảm thấy áy náy.”

Những lời này không biết làm sao lại chọc giận hắn, hắn đột nhiên vung tay lên, ầm một tiếng vang lớn, tấu chương rơi lả tả khắp nơi, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt như giống dã thú săn mồi, vồ lấy ta như một tấm lưới.

Ta vô thức liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nghe được hắn hỏi, “Nhưng bây giờ bộ dáng ngươi như thế này, ngươi có dám để cho mẫu hậu nhìn thấy không?”

Ta có dám không? Để cho tỷ tỷ nhìn thấy muội muội nàng xem như châu ngọc trong lòng bàn tay, luôn cẩn thận che chở lại đang thối rữa bốc mùi ở trong thâm cung?

Nếu nàng thật sự biết được, có lẽ sẽ vô cùng đau đớn, nắm cổ tay than thở.

Lần cuối cùng ta gặp nàng, nàng tự tay mang cho ta một cây trâm hoa mai, nói với ta, “Tỷ tỷ sợ rằng sau này sẽ không thể luôn ở bên cạnh muội được, nhưng muội cũng không thể ủy khuất bản thân, hãy làm những gì muội muốn làm.”

Ta đích xác không dám lấy bộ dáng hiện tại đối mặt với nàng, nhưng — nhưng, chuyện ta muốn làm nhất là báo thù cho nàng.

Đêm đó Vương thị vệ đích thân đưa ta ra khỏi Đông cung, hắn lo lắng hỏi ta, “Có ổn không?” Ta miễn cưỡng cười cười, ngày hôm sau ta liền phát sốt cao, nằm mơ mơ màng màng trên giường, cũng không biết là tỉnh hay ngủ. Ngoài điện tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, âm thanh của tuyết rơi làm ta nhớ đến tỷ tỷ.

Lúc sinh Dương Thịnh, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở. Hoàng thượng bị người ám sát, cửu tử nhất sinh, tỷ tỷ mang thai phải tự mình chăm sóc hắn, lại bị động thai khí sinh non, gần như đã bước nửa bước chân vào Quỷ Môn Quan.

Dương Thịnh lúc mới sinh mềm nhũn, tiếng khóc còn nhỏ hơn tiếng mèo kêu, khiến người ta nghi ngờ hắn sẽ c.hết trong phút chốc. Lúc đó ta mười tuổi, cẩn thận từng li từng tí ôm hắn vào lòng, thề sẽ bảo vệ hắn bằng cả mạng sống của mình.

Trong lúc hoảng hốt lại hiện lên cảnh lúc tỷ tỷ qua đời, hắn quỳ gối trước linh cữu tỷ tỷ, một tiểu hài tử có ánh mắt nặng trĩu không một tia sáng nào có thể xuyên qua được, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Ta đau lòng ôm lấy hắn, “Thịnh nhi, con đừng sợ, tuy mẫu hậu con không còn nữa, nhưng tiểu di sẽ bảo vệ con.”

Trận bệnh này triền miên rất lâu, nửa tháng sau ta mới có thể miễn cưỡng đứng dậy. Có nô tì bẩm báo, “Phò mã của đại công chúa mưu phản rồi!”

Nghe nói, Dương Thịnh vì bất bình cho đại công chúa, phái người theo dõi Tiêu Tĩnh, mới phát hiện ngày ngày Tiêu Tĩnh đến thanh lâu cũng không phải vì mỹ nhân, mà mượn nơi đây yểm hộ để liên lạc với cựu thần tiền triều, ý đồ phục quốc. Dương Thịnh tìm hiểu nguồn gốc rồi một lưới bắt hết, toàn bộ phản đảng do Tiêu Tĩnh cầm đầu đều bị ném vào thiên lao.

Hoàng thượng đã hạ chỉ, muốn xử phạt lăng trì với Tiêu Tĩnh.

Có thể đạt đến trình độ đem lời khẩu dụ của hoàng thượng chấp hành đến có lý có căn cứ không chê vào đâu được, Dương Thịnh quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta.

Ta mở phong thư mười vạn khẩn cấp của đường huynh gửi đến, có ba trang lớn lưu loát, toàn bộ đều là ân cần hỏi thăm sức khỏe Dương Ninh.

Lúc trước đường huynh rất bất mãn với hôn sự của Dương Ninh, bởi vì Tiêu Tĩnh không có ích lợi gì cho Dương Thịnh. Vì vậy ý chính của phong thư này là, ắt phải để ta đóng gói Dương Ninh chưa hòa ly đem đi bán với giá tốt.

Vậy nên, ta kéo thân thể ốm yếu của mình đi gặp Dương Ninh. Nàng được đón trở lại hoàng cung, giống như một ngọn đèn mỹ nhân bạc màu, lặng im mà khô héo.

Lúc rời đi vừa khéo đụng phải Dương Thịnh. Gió Bắc gào thét, những hạt tuyết đập thẳng vào mặt khiến ta ho sặc sụa. Dương Thịnh nhíu mày, khoác áo choàng của hắn cho ta, “Ngươi không dưỡng bệnh cho tốt, cất công chạy đến gặp hoàng tỷ, là bởi vì thư của đường cữu?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn sâu thẳm khiến ta không nhìn ra được cảm xúc, “Là phong thư thứ hai mươi sáu của năm nay phải không? Xem ra gió thổi cỏ lay ở trong cung đều không thể giấu được đường cữu. Chu thị quân công lập gia, không biết ngoại tổ phụ và cữu cữu ở trên trời có linh, nhìn thấy được toàn bộ tâm huyết của đường cữu đều dành cho từng mẫu đất trong hậu cung, thì không biết có cảm nghĩ như thế nào?”

Ta lại ho một tiếng, áo choàng liền trượt xuống đất, hắn dường như mất kiên nhẫn, nhặt lên trực tiếp ném cho ta, không đợi ta phản ứng đã xoay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ đến đêm ta đã nói sẽ giúp hắn lên ngôi nhiều năm về trước kia, hắn đang đọc “Hoài Âm Hầu liệt truyện”, trong đó có một câu.

Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.

*Phi điểu tận, lương cung tàng (飞鸟尽良弓藏): Chim muông săn hết rồi thì nỏ cũng cất kho.

*Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh (狡兔死走狗烹): Thỏ c.hết rồi thì chó săn cũng bị đem đi nấu.

Hắn chung quy là họ Dương, không phải họ Chu.

Ta không nên khó chịu, bởi vì hắn đã nói hắn sẽ không tin ta, cũng cảnh cáo ta đừng tin hắn. Nhưng tại sao lại có nước mắt trong khóe mắt ta?

Có lẽ là do gió lớn quá.

Ta không khó chịu.

Nên như vậy.

9

Bệnh của ta cứ kéo dài cho đến mùa xuân mới khỏi.

Mà ngay lúc này, Thuần phi lại mang thai.

Ta mài dao soàn soạt, tính toán xử lí đám lang băm không dùng được của thái y viện, không nghĩ đến hoàng thượng lại gọi ta đến cung của Thuần phi trước.

Hoàng thượng ngồi trên cao hỏi ta, “Có người tố giác ngươi và thị vệ Đông cung lén lút tư thông, có chuyện như vậy không?”

Hắn đã không còn trẻ nữa, da thịt ngâm trong canh thần tiên đến xám xịt gầy khô, nhưng hai mắt vẫn còn thanh tỉnh sắc bén như cũ. Hắn là quân chủ khai quốc bình định thiên hạ, bị ta xem như một con mèo mà chơi đùa trong lòng bàn tay suốt ba năm, cũng không có nghĩa là hắn đã mất đi răng nhọn vuốt sắc.

Hắn bất động thanh sắc, vẻ mặt thờ ơ; mà ta lại quỳ trên mặt đất, từ khi vào cung đến nay, đây là lần đầu tiên tâm tư ta rối loạn, sau lưng đều là mồ hôi, gió thổi qua lạnh buốt xương.

Thuần phi vỗ tay, thị vệ lôi một người tiến vào. Không, đó căn bản không thể gọi là một người, giống như một khối máu thịt mơ hồ, là Vương thị vệ không thành người.

Ta từng gặp qua núi xác biển máu ở chiến trường, nhưng lúc này ta vẫn nhắm mắt lại vì đáy lòng đau đớn dữ dội, quả thực không đành lòng nhìn.

Vương thị vệ lại nhọc nhằn mở đôi mắt đẫm máu, giọng nói đứt quãng, “Bệ hạ... vi thần... và nương nương... trong sạch.”

Hoàng thượng ôn hòa cúi đầu uống trà, Thuần phi rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, chỉ vào mũi ta nói, “Bệ hạ, thần thiếp tận mắt nhìn thấy, quý phi cùng nam tử đêm khuya có tư thế thân mật ở phụ cận Đông cung. Nếu không phải hắn, thì gian phu lại có thể là ai?”

“Là ta.”

Nàng ta vừa dứt lời, hoàng thượng còn chưa kịp phản ứng, ngoài điện liền có một giọng nói như vàng như ngọc truyền đến. Dương Thịnh bước vào trong ánh hoàng hôn, sau khi nâng ta dậy, hắn thong dong bình tĩnh tiếp tục lời nói vừa rồi.

“Gian phu trong miệng Thuần phi nương nương, là ta.”

Ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hoàng thượng đột nhiên trở nên lạnh như băng, Dương Thịnh mỉm cười nhìn hắn, “Sao vậy, tiểu di thay ngài và mẫu hậu chăm sóc ta, phụ hoàng cảm thấy chuyện này là sai?”

Trò khôi hài này cuối cùng cũng đã kết thúc bằng việc ta bị thu hồi lại phượng ấn, còn Dương Thịnh bị phái đến biên quan giám quân.

Về phần Vương thị vệ đang hấp hối, ta muốn nâng hắn dậy sau khi đám người đã giải tán, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Vi... vi thần toàn thân bẩn thỉu... Đừng để dơ... dơ tay nương nương.”

Ta vô lực ngã xuống đất, nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên mặt. Thanh âm của Vương thị vệ giống như chen ra từ trong cổ họng, hắn đang cầu xin ta cho hắn một cái c.hết thống khoái.

Ta chỉ lắc đầu, hắn liền nói: “Vi thần vốn chỉ là một tên khất cái... Là hoàng hậu nương nương đã cứu vi thần, mạng là nương nương cho... Vi thần bây giờ xem như trả lại cho người.”

“Nhưng nương nương đau bệnh... Bệ hạ thay người bên cạnh nương nương đổi thành tâm phúc của mình... Bệ hạ nói nương nương bệnh nặng... không thể gặp người khác... Ta... ta đã bí mật lẻn vào xem... Nương nương căn bản không có ở trong cung.”

Trong mắt hắn có những giọt nước mắt, giống như hồi quang phản chiếu, hắn cắn răng nói, “Lúc bệ hạ nói nương nương bị bệnh, nương nương cũng đã không còn... Là hắn đã hại c.hết nương nương, người nhất định phải báo thù cho nương nương.”

Hắn giống như sợ ta không nghe rõ, lặp lại một lần nữa.

“Nhất định phải báo thù cho nương nương!”

Không đợi ta kịp phản ứng, Vương thị vệ đột nhiên đập đầu vào lư hương bên cạnh, hai âm cuối bị đ.ánh tan vào không khí.

“Báo — thù —”

Ta sững sờ nhìn khuôn mặt c.hết không nhắm mắt của Vương thị vệ, lại bị một đạo ánh sáng như kim châm vào mắt, theo đó nhìn lại, Dương Thịnh một thân trường bào như ngọc đang đứng ở cửa, ánh chiều tà bị chỉ vàng kim tuyến thêu trên trường bào màu đen của hắn bẻ thành hình dáng binh đao, phân tách ta và Vương thị vệ.

Hắn đã yên lặng đứng nhìn ta rất lâu.

(Còn tiếp)