Dịch quán của Hoàng gia, một đám võ sĩ cao lớn ăn mặc trang phục dị
tộc, gấp đến độ đi vòng vòng, không ngừng lầm bâm trao đổi những câu mà
chẳng ai hiểu nổi.
Quan viên cao cấp của Hồng Tân viện đã ở đây đổ mồ hôi lạnh đợi cả
một buổi chiều, mà vẫn không thấy công chúa của A Lý Bất Đạt trở lại.
“Na lỗ loan đô y nha nạp? (công chúa đi đâu nữa vậy?)” Một gã võ sỉ gấp gáp hỏi thị nữ hầu hạ công chúa.
“Cô đô dặm hắc na lỗ loan đô y nha nạp. (Ta cũng không biết công chúa đi đâu nữa.)” Tròng mắt thị nữ đã hồng hồng.
“Khúc sử! Khúc sử! (Đáng giận! Đáng giận!)” Võ sĩ tức giận la ầm lên.
“Thu mễ, thu mễ. (Đừng giận, đừng giận.)” Thị nữ vội vàng trấn an.
Quan viên Hồng Tân viện đứng núp ở một bên, len lén nuốt một ngụm
nước miếng. Vốn là không dám tham gia vào trận cãi vã của đám hung thần
ác sát này làm gì, dù sao nghe cũng không hiểu, nhưng mà nghe đến cuối
vẫn không nhịn được nơm nớp lo sợ khuyên bảo.
“Ách… Ngài đừng lên cơn tức như vậy, cũng đừng bảo cô nương nhà người ta 『 đi tìm chết *』chứ. Quan viên Giáp liều chết mở miệng.
*”Khúc sử” nghe na ná “khứ tử” – đi tìm chết
“Đúng nha, cô nương nhà người ta cũng kêu 『cứu mạng*』rồi, như thế
không tốt đâu, dù sao Trung Nguyên chúng ta cũng là nơi thịnh lễ nghi, ở chỗ này nguyền rủa người ta đi tìm chết lung tung cùng với bắt nạt phụ
nữ đã được coi là hành động cực kỳ không lễ phép rồi.” Quan viên Ất cũng hữu tình mà giúp đỡ, cố gắng khuyên giải
*”Thu mễ” – “cứu mệnh” =))
Võ sĩ kia nghe không hiểu, chỉ trợn to mắt, gào lên như sấm đánh.
“Nghĩ muộn dã khúc sử!( vốn đã đáng giận!!)”
Cái gì? Muốn, muốn bọn họ cũng đi chết luôn?!
*Nghĩ muộn dã khúc sử – vào tai các bác ấy là “Nhĩ môn dã khứ tử” – Các người cũng đi chết luôn đi.
Câu này thì quá đáng quá rồi, quan viên Giáp không nhịn được hỏa khí
bốc lên đầu, không chút nghĩ ngợi liền giơ ngón giữa lên với tên võ sĩ
kia.
“Ngươi mới đi chết đi ấy!”
Mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng mà cái trò giơ ngón giữa thì xưa
nay trong ngoài ai cũng biết là động tác mắng chửi người kinh điển, lừa
giận của võ sĩ kia hoàn toàn được dời đến chỗ này, lập tức không thèm
nổi cáu, cầm lang nha bổng lên.
Đám người của dịch quán cũng hít một hơi lạnh, đang muốn kêu thị vệ
vào ngăn chặn, đột nhiên có tiếng đing đing đang đang chát chủa của kim
loại va vào nhăn, kèm theo một thân ảnh màu tím loáng một cái đi vào.
“Thật là náo nhiệt nha!” A Lý Thiên Thiên khiêng trên vai một cây gậy cắm đầy kẹo hồ lô, trong miệng vẫn còn ngậm một viên kẹo hồ lô chua
chua ngọt ngọt.” Đông người như vậy, định chơi bài ngà* sao? Cho ta một
chân.”
*nguyên văn 牙牌 – nha bài: là loại bài được làm bằng xương. ngà của động vật
“Kia lỗ!”
“Công chúa!”
Mọi người vừa mừng vừa sợ lại nghi ngờ nhìn cây gậy cắm đầy những que kẹo hồ lô kia, sau đó lại chậm rãi nhìn xuống công chúa.
“Na lỗ kỷ lý cô lỗ hắc hắc yêu….” Các võ sĩ vừa nhìn thấy nàng, vui
mừng hớn hở vây quanh nàng liền phun ra một tràng tiếng phiên bang.
Thiên Thiên thản nhiên cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai bọn họ, tiếng nói như chuông bạc an ủi mấy câu.
“Công chúa, người trở lại rồi, hạ quan ở chỗ này chờ đến mỏi cả mắt, sắp khóc đến nơi.” Quan viên Giáp không nhịn được nói.
Nàng quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh lại lấp lánh như sao nhìn sang: “Cực khổ cho các ngươi, nhưng mà chờ ta làm cái gì?”
“Hạ quan phụng thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn cung thỉnh công chúa đi tẩy trần đón gió.” Quan viên Ất cung kính trả lời.
“Tẩy trần đón gió chính là có đồ ăn ngon sao?” Ánh mắt của nàng sáng lên.
“Ạch, không sai biệt lắm.” Quan viên Ất sửng sốt một chút lại mở
miệng,” Cái kia….kiệu Phượng đã chờ bên ngoài, mời công chúa lập tức lên kiệu.”
“Được, đi thôi.” Thiên Thiên rất là dứt khoát, khiêng luôn cây gậy kẹo hồ lô bước theo bọn họ.
“Công chúa….” Quan viên Giáp chần chờ chỉ chỉ mấy thứ trên vai nàng: “Đống kẹo hồ lô này…”
“Ăn ngon lắm, ngươi có muốn ăn không hả?” Nàng rút một cây ra đưa cho hắn.
“Ách, không không, hạ quan không dám.” Quan viên Giáp thụ sủng nhược
kinh, vội vàng khoát khoát tay “Hạ quan chẳng qua chỉ cảm thấy cái đó…
cái đó….”
“Không ăn? Vậy mình ta ăn.”Nàng đem kẹo hồ lô nhét vào trong miệng.
Thật đúng là không biết gì là mỹ vị nhân gian cả, đáng tiếc a đáng tiếc.
“Dạ dạ da…” Quan viên Giáp cũng chẳng dám nói gì nữa, chỉ cần mang
được công chúa lên kiệu, cho dù nàng có muốn khiêng theo bảy bảy bốn
mươi chín cây gậy kẹo hồ lô thì cũng mặc nàng.
*********
Khổng Ất Nhân đùa giỡn với chú chim bồ câu trắng như tuyết trong lòng bàn tay, vui vẻ dạo bước trong ngự hoa viên.
Vừa xong nhận được thư do bồ câu đưa đến của huynh đệ Xuân Phong trại đại vương Quân Thực Thu, nói là gần đây Xuân Phong trại đang đúng mùa
lá rụng, chính là lúc lá rơi đầy đất thời tiết rất đẹp để đi nướng khoai lang, hỏi hắn có muốn tham gia hay không.
Nương khoai lang nha…. Hắn nhớ tới vị ngọt thanh ngon lành kia, nước miếng không khỏi trào ra.
Đùa sao, hắn nhất định phải đi!
Cho dù hôm nay không phải Thực Thu huynh thân ái hẹn hắn, hắn cũng
muốn tìm cơ hội chuồn khỏi Hoàng thành. Tối hôm qua mặc dù trốn thoát
khỏi sự cưỡng bách của phụ hoàng muốn hắn tham gia quốc yến để nghênh
đón cái cô công chúa của A Lý Bất Đạt gì gì đó, nhưng mà hắn đã sớm hiểu rõ cái ông già mặt dày, giả bộ ngu đã đạt đến cảnh giới chí cao vô
thượng kia, nhiệt tình muốn hắn ăn mặc phải thật đẹp đẽ như vậy, nhất
định là có mưu đồ bất chính.
Cho nên phong thư này của Thực Thu huynh tới cũng thật đúng lúc a!
Hắn kiểu gì thì cũng phải chuồn đi trước khi ông già “Hạ thủ” mới được.
Buộc thư trả lời lên chân con chim bồ câu trắng mập mạp, Khổng Ất
Nhân định mang bồ câu đến gần chỗ tường đỏ ít cây cối mới thả, để con
chim bồ câu béo ú này khỏi chết dí trên ngọn cây không chịu bay.
Đi tới bên cạnh bức tường đỏ, hắn vung tay lên, con chim bồ câu trắng mập mạp dùng sức vỗ cánh bay lên không trung.
Bồ câu trắng ở trên trời quanh quẩn một vòng định bay đi, bỗng nhiên, sạt một tiếng xé gió vang lên, con chim bồ câu béo lập tức rơi xuống.
“Bí….đao!” Hắn kêu thảm một tiếng.
Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc là kẻ nào dám động thủ với Bí đao của
hắn? Là kẻ nào to gan như vậy? Dám ở trong nội uyển của hoàng cung giở
hành vi mưu sát lãnh huyết vô tình?
Khổng Ất Nhân nhấc chân chạy như điên về hướng con chim bồ câu rơi
xuống, lo lắng cùng với tức giận tràn ngập trong lồng ngực, một lòng chỉ muốn túm được hung thủ đáng chết kia ngay lập tức.
Thiên Thiên đem con bồ câu béo ú đã bị cục đá đánh cho ngất xỉu để
một bên, vui vẻ nhặt nhạnh cành cây khô xếp thành một đống, sau đó lấy
đá lửa ra đánh lửa.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa nho nhỏ dần dần đã biến thành một đống lửa to đùng, khói trắng bốc lên.
Con bồ câu này béo như vậy, ăn vào chắc ngon lắm đây.
Trước kia lúc ở Hoa Lạt Tử Thành hay đại mạc có săn cũng chỉ được mấy con nhạn đồng, con nào cũng to đùng, nướng lên mặc dù vàng óng thơm đến mê người, nhưng mà ăn vào no muốn chết, con bồ câu béo béo này nướng
lên nhất định là vừa vặn.
Càng thích hợp làm đồ lót dạ.
A a a!
Nàng tà ác nhìn về phía con chim vẫn còn bất tỉnh “điểu” sự kia cười
đầy tà ác, đang muốn túm lại thì trong chớp mắt, một tiếng rống giận dữ
hổn hển vang lên…
“Mau thả Bí đao của ta ra….Ngươi, cái đồ đao phủ máu lạnh này!”
Thiên Thiên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn con bồ câu béo ú, “Bí đao?!”
Bí đao của Trung Nguyên trông thế này sao?
“Ngươi! Chính là ngươi! Thả Bí đao của ta ra!” Khổng Ất Nhân thở hổn
hển chạy đến trước mặt nàng, sắc mặt đại biến “Ngươi! Lại là ngươi!”
Nàng bây giờ mới nhận ra hắn “A”
“A cái gì mà a? Ai cho ngươi tiến vào? Ngươi định làm gì với Bí đao
của ta hả?” Hắn nhanh trong ôm con chim béo vào trong lòng, khuôn mặt
anh tuấn tràn ngập tức giận.
“Nướng ăn.” Nàng thành thật trả lời.
“Ngươi còn dám nói?!” Hắn thiếu chút nữa bị tức chết.
“Kỳ quái, ngươi có thể nói chim thành bí đao, sao ta không thể nướng
chim ăn?!” Nàng giơ hai tay ra, cặp lông mày đậm xinh đẹp nhướn lên,
“Hơn nữa theo ta thấy, nó bị lấy cái tên như vậy, nhất định đã sớm xấu
hổ muốn chết rồi.”
Khổng Ất Nhân ngẩn ra, có chút si mê nhìn gương mặt thoải mái phóng khoáng tự tiếu phi tiếu của nàng.
Anh khí! Hắn cảm thấy có một luồng anh khí câu hồn đoạt phách tiến
tới gần, hại lồng ngực của hắn không khỏi nổi lên cảm giác nóng nóng
nhiệt nhiệt, gương mặt nóng ran, hai chân cũng gần như nhũn ra.
Tầm mắt của hắn từ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ anh khí của nàng chậm
rãi chuyển qua đôi tay nhỏ bé, những ngón tay vừa xinh xắn lại vừa nhỏ
nhắn…. Tim hắn nhảy loạn xạ, không kìm hãm được mà tưởng tượng đến xúc
cảm mềm mại ngứa ngáy khi đôi bàn tay kia dao động trên người hắn, nhất
định so với bàn tay của Thực Thu huynh sẽ ôn nhu hơn nhiều.
Chuyện gì thế này?
Sao hắn lại đột nhiên hưng phấn đến mức không khống chế được bản thân?
Khổng Ất Nhân đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, kinh hãi đem suy nghĩ đáng sợ vừa mới nhảy ra đẩy tới chỗ sâu nhất trong não.
“Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?” Để đảm bảo, hắn khẽ run giọng hỏi một lần nữa.
“Đồ rắm thúi, làm gì mà vẫn hỏi ta vấn đề này?” Thiên Thiên liếc hắn một cái.
Thật quá thất lễ, chẳng qua là nàng so với những cô nương nhỏ nhắn
bình thường có cao hơn một chút, lông mày có dày hơn một chút, sống mũi
có thẳng một chút, làn da có hơi rám nắng một chút, có cần hắn phải hô
to gọi nhỏ đến như vậy không?
“Không, được, gọi, ta, đồ, rắm, thúi!” Khóe miệng hắn co quắp.
Nàng chống hông, nhăn mày: “Vậy ngươi cũng không được lại hỏi ta là nam hay nữ nữa.”
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi lưỡng tính?! Khổng Ất Nhân kinh hãi thất sắc, hắn thế mà lại hưng phấn với một kẻ lưỡng tính…
“Ta có phải lưỡng tính hay không vĩnh viễn ngươi cũng không biết
được, nhưng mà ngươi thì rất nhanh sẽ biến thành không phải người nữa.”
Thiên Thiên nở nụ cười cứng ngắc, mặt mày hiên lên một tia cười dày đặc
lãnh khí.
Người Trung Nguyên sao? Người Trung Nguyên mà bị đánh thì không chết sao? Hừ hừ!
Khổng Ất Nhân nuốt nước miếng một cái, nhất thời không biết nên phản
ứng như thế nào cho tốt: “Ạch, cái kia…có gì từ từ nói, quân tử động
khẩu không động thủ.”
“Lão nương không phải là quân tử!” Tiếng nói vang lên, Thiên Thiên đã giáng một phát “Bắc Đẩu thần quyền” ngay giữa chóp mũi hắn.
“Chờ…A a a …”
Trong ngự hoa viên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
*********
“Nàng ta căn bản không phải nữ nhân!”
Khổng Ất Nhân máu mũi chảy ròng ròng, sống mũi bầm tím sưng lên, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, đau đớn thảm thiết lên án bạo lực.
“Kích động quá máu sẽ chảy nhiều hơn đấy.” Ngự y Gia Cát Tiểu Xuân cố nín cười, cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn bôi thuốc.
“Nàng ta căn bản chính là sát thủ do phiên bang phái tới!” Hắn nghiến răng nghiến lợi quát, không cẩn thận lại kéo đến vết thương trên mũi
“Ai…”
“Đừng có làm như ta không ở đây được không?” Thiên Thiên bắt chéo hai chân, gặm một quả táo ngon lành.
“Ai cho phép sát thủ ngươi tiến vào?” Hắn nhảy lên, thở phì phò xông tới, kích động đến mức phun máu mũi loạn xạ.
“Ngài, ngài bình tĩnh một chút, vi thần còn chưa giúp ngài bôi thuốc xong đâu!” Gia Cát Tiểu Xuân cầm thuốc chạy theo sau hắn.
“Ta có ý tốt đến coi thương thế của người một chút.” Thiên Thiên hai
ba miếng đã gặm xong quả táo, tiện tay đem hột ném trúng ngay vào thùng
rác.
Nếu sớm biết hắn vẫn còn nhảy tưng tưng được như vậy, nàng cũng sẽ không bị lương tâm cắn rứt mà chạy đến đây xem một chút.
Aiz, thì ra hắn không phải đồ rắm thúi gì cả, còn là con trai của Hoàng Đế trung nguyên, cái này ai mà ngờ được chứ?
Cho nên tức quá mà động thủ đánh gãy mũi của hắn cũng không thể trách nàng hoàn toàn được, có phải không?
“Công chúa, lau tay.” Cung nữ đứng một bên liều mạng nhịn cười, vừa
đồng tình vừa thương tiếc liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử tuấn mỹ lại vừa thê thảm một cái, vẫn không quên làm hét nhiệm vụ.
Hoàng hậu đã ra lệnh rồi, trong thời gian công chúa Thiên Thiên tới
làm khách, nhất định phải khoản đãi như khách quý thật tử tế.
“Cám ơn.” Thiên Thiên nhận lấy chiếc khăn đã được ngâm với cánh hoa,
xoa xoa bàn tay dính dính, trả lại cho cung nữ xong lại lấy từ trong
ngực ra một bọc kẹo hoa hồng nhân quả thông, ném hai viên vào trong
miệng, rồn rột rồn rột bắt đầu nhai.
“Ngươi là trâu à? Dạ dày lớn như vậy!” Khổng Ất Nhân tức anh ách nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng cũng đứng lại để cho Gia cát Tiểu Xuân tiếp
tục bôi thuốc giùm hắn: “Thế nào? Lương thảo của A Lý Bất Đạt đều bị
ngươi ăn sạch rồi chứ gì? Bây giờ lại muốn vào kinh tàn sát lương thảo
trong cung của ta hả?”
Gia Cát Tiểu Xuân cùng với đám người đứng đó không hẹn mà cùng trắng
mặt, sợ hãi khẩn trương nhìn về phía vị công chúa dùng một quyền đã đánh bay Nhị hoàng tử kia.
Thiên Thiên không tức giận, chỉ cà lơ phất phơ nhùn nhún vai: “Khẩu vị của ta mà tốt như vậy, đã sớm mang ngươi đi nấu ăn.”
“Mẹ ngươi không dạy ngươi, nữ nhân thì phải tam tòng tứ đức, chỉ có nói 『 dạ dạ dạ 』 sao?” Hắn căm tức chất vấn.
Đúng là chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy bảo, thiên chân vạn xác không sai chút nào!
Ô, Thực Thu Huynh, ban đầu ta không nên nén đau đem huynh tặng cho San Nương muội!
“A Cha ta chỉ dạy ta, nữ nhi tôn quý hơn so với nam nhi, cho nên phải là nam nhi nói 『 dạ dạ dạ 』.” Thiên Thiên bình tĩnh trả lời.
“Ngươi… Nam nhân nào cưới phải ngươi đúng là thất bại tám đời.”
“Dù sao ta cũng đâu có gả cho ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?” Nàng
ăn hết một nửa gói kẹo hoa hồng nhân quả thông, cảm thấy có chút ngán,
lại lôi từ trong ngực ra một bọc hạt dẻ xào, rạo rạo rạo rạo bắt đầu ăn.
Khổng Ất Nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nàng ta ăn không thấy mệt sao? Hắn nhìn không mệt cũng đã thấy miệng khô lưỡi khô luôn.
“Máu mũi ngươi ngừng chảy rồi.” Thiên Thiên mím môi cười một tiếng,
thuận tay đêm một hạt dẻ đã được bóc sạch sẽ nhét vào cái miệng đang há
hốc của hắn.”Đến, ăn miếng hạt dẻ cho bổ máu.”
Gặp quỷ hay sao mà hạt dẻ lại có thể bổ máu…..
Ý nghĩ này nhảy ra trong đầu hắn, ngay sau đó bị dòng điện nơi đầu
ngón tay mềm mại của nàng chạm vào đánh trúng, nhất thời biến mất vô
tung vô ảnh.
Khổng Ất Nhân ngây dại, ngây ngốc ngậm hạt dẻ, kinh ngạc nhìn nàng đang cười hi hi bóc hạt dẻ.
Trên môi phảng phất còn lưu lại sự ấm áp nơi đầu ngón tay của nàng,
còn có một mùi hương thanh khiết nhàn nhạt như có như không, giống như
hương cỏ trên thảo nguyên xanh biếc quyện với mùi sửa tươi…..
Hắn khản giọng rên lên một tiếng, một cỗ đói khát không liên quan đến thức ăn từ bụng dưới dâng lên, nhanh chóng lan tới tứ chi bách hải,
nhất là nhịp tim trong lồng ngực đập mỗi lúc một mạnh hơn….
Ta không thích nữ nhân, ta không thích nữ nhân, ta không thích nữ nhân…..
Hắn một lần lại một lần tự nói với mình, nhưng khi hắn giương mắt
nhìn đôi mày đậm cong cong cùng với khóe miệng đang nhếch lên của nàng,
cũng không tự giác mà mỉm cười theo.
“Gia Cát ngự y, Nhị hoàng tử đang làm cái gì vậy?” Một cung nữ nhỏ giọng hỏi.
“Chắc là lại sớm nắng chiều mưa tơ tưởng lung tung.” Gia Cát Tiểu Xuân đem cái cằm đang rớt xuống đẩy trở về, trấn định trả lời.
Cung nữ kia kinh ngạc, “Nhưng Nhị hoàng tử không phải chỉ thích nam nhân sao?”
Cũng chỉ bởi vì như vậy, cho nên đám nữ nhân nhiệt tình bọn họ mới
buộc phải đem trái tim đặt trên người Nhị hoàng tử tuấn mỹ vô trù rút
về, ngược lại gia nhập vào đội hộ vệ hậu cung của Thái tử gia nho nhã
anh tuấn, cá tính thuần hậu. ( fan- club nha =)) cười chết ta)
Nhưng mà bây giờ Gia Cát ngự y lại nói Nhị hoàng tử đang đối với một “Nữ nhân” sớm nắng chiều mưa tơ tưởng lung tung?!
“Tiểu nha đầu, thế giới của người lớn rất phức tạp, sau này ngươi sẽ
hiểu, Ngoan, đi giúp gia gia chuẩn bị điểm tâm mang đến Tiểu Hương đình
đi.”
“Dạ? Tại sao?”
“Lão phu muốn ngắm trăng.”
“Ngắm….” Cung nữ kinh ngạc nhìn ra mặt trời mùa thu rực rỡ phía bên ngoài.
Bây giờ mà có ánh trăng sao?
“Lão phu không phải đã nói rồi sao? Thế giới của người lớn rất phức
tạp, sau này ngươi sẽ hiểu.” Gia Cát Tiểu Xuân cưới đến cực quỷ dị mà
mập mờ.
********
Hạt dẻ quả nhiên có công hiệu thần kỳ.
Mặc dù không đạt tới hiệu quả dẫn điện biến đá thành vàng, nhưng bước đầu cũng để cho hai kẻ quạ đen gà bới bắt đầu có chung đề tài để nói
chuyện, cùng với ý nghĩ tin tưởng không cần đem đối phương bóp chết cũng có thể hiểu bết lẫn nhau.
Giống như bây giờ….
“Ngươi chính là A Lý Thiên Thiên công chúa gì đó?” Khổng Ất Nhân ngồi trên ghế Thái sư, lỗ mũi nhét hai mẩu giấy, tò mò nhìn nàng đang ăn
bánh hoa quế.
Trong ngực nàng rốt cuộc bao nhiêu đồ ăn vậy? Sao mà giống như nước chảy lấy tay múc mãi cũng không bao giờ cạn vậy?
Hắn thật muốn kéo y phục của nàng ra coi trộm một chút… Gương mặt
Khổng Ất Nhân trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch như sắp
bắn ra ngoài, máu mũi lại có xu hướng chảy ra.
Đáng chết, hắn sao lại giống như sắc quỷ đầu thai muốn những thứ có hay không cũng được này như vậy?
“Đúng vậy.” Thiên Thiên liếc hắn một cái, liếm liếm mảnh vụn bên khóe miệng, “Không ngờ ngươi chính là đại danh đỉnh đỉnh Nhị hoàng tử.”
“Đúng vậy, ta chính là đại danh đỉnh đỉnh….Chờ một chút!” Nụ cười đắc ý của hắn đột nhiên cứng đờ, hoài nghi hỏi: “Ngươi là từ trong miệng ai nghe qua ta?”
“Là….”
“Nếu như là phụ hoàng, mẫu hậu, tam hoàng đệ, tứ hoàng đệ, ngũ hoàng
muội của ta, còn có Thống lĩnh cấm vệ Hoàng Thành Lý Kim Kim, cùng với
Tiểu Bân Tử của Tảo Cung môn… thì toàn bộ những gì họ nói đều không phải là thật.” Hắn vội vã thanh minh.
“Thế cái gì mới là thật?” Thiên Thiên bưng chén trà lên súc miệng, nâng chén che đi nụ cười không thể nhịn được.
So với lúc mới quen biết, thật ra thì hắn cũng không có ương nghạnh
phách lối, tự cho là đúng lại khiến người ta chán ghét đến như vậy.
Nàng lại len lén liếc hắn một cái. Mặc dù bây giờ mặt thì sưng lên,
trong mũi còn nhét hai tờ giấy trông rất buồn cười, nhưng mà không chút
nào che dấu được phong thái tôn quý của hắn.
Hoàng tộc đúng là hoàng tộc, quả nhiên ngay cả khí chất đều là nhất đẳng.
“Phàm là những phần nói tốt về ta, đều là thật, chỉ cần là phần nói
ta xấu, đều bịa ra để lừa gạt trẻ con.” Hắn không chút nghĩ ngợi nói.
“Ngươi thật đúng là chẳng biết khiêm tốn là gì.” Nàng cố nén nỗi xúc
động muốn trợn mắt, vừa mới đối hắn có một chút xíu hảo cảm, nhất thời
lại bị gió cuốn bay sạch sẽ.
“Không dám, ta 『phiên phiên kinh sư tiểu lang quân 』đương nhiên không phải chỉ là hư danh vớ vấn, từ trước tới nay ta đối với bản thân đều có lòng tin tuyệt đối.” Hắn dương dương đắc ý nói, ngay cả chuyện vẫn đang chảy máu mũi cũng quên sạch sẽ.
Thiên Thiên nghe không vô, nhưng mà thật sự nhìn hai tờ giấy kia mà
phát hoảng, miếng giấy muốn rớt cũng không xong càng thêm khó nhìn,
không nhịn được vươn tay thay hắn rút ra miếng giấy, “Đến, cúi đầu chờ
một lát, máu tự nhiên sẽ khô.”
“Là tự nhiên chảy khô chứ gì? Ngươi đó là phương thuốc gì của Mông
Cổ, chẳng lẽ ngươi không biết chảy máu mũi thì phải ngửa đầu lên sao…”
“Sau đó để cho máu mũi chảy ngược sặc chết ngươi.” Nàng lạnh lùng nói.
Khổng Ất Nhân ngẩn ra, ngay sau đó tức đến hỏng người nói: “Lòng của
ngươi sao lại ác như vậy, miệng cứ phái độc như thế mới được sao? Không
thể nói chút gì dễ nghe khích lệ ta? Giờ người bị chảy máu mũi là ta
nha.”
“Còn lắm lời nữa, đợi chút nữa để cho ngươi không chỉ chảy máu mũi…”
Đáy mắt nàng thoáng qua một tia sát khí mất kiên nhẫn.” Trực tiếp để cho ngươi máu chảy không ngừng.”
Hắn chợt ngậm miệng, trên mặt không dám để lộ ra bất cứ vẻ phản kháng nào, nhưng trong bụng cũng đầy oán hận sôi trào.
Nữ nhân này, trừ cái “vỏ ngoài” có hơi giống nữ ra, những thứ khác căn bản đều là nam!
Chắc chắn phụ hoàng là ngại thiên hạ quá thái bình, hoàng cung quá
buồn bực, cuộc sống quá nhàm chán, nên mới mạc danh kỳ diều muốn mời
phiên bà tử này từ phiên bang tới để hành hạ hắn có phải không?
“Bị ngươi làm cho tức đến váng cả đầu rỗng cả bùng.” Thiên Thiên xoa
xoa cái bụng đang kêu ùng ục, cái chuông bạc treo ở cổ tay cũng leng
keng tham gia náo nhiệt. “Ta phải đi ăn cơm đây.”
“Rốt cuộc ai bị ai chọc tức hả?!” Hắn nhất thời huyết khí cuồn cuộn,
thiếu chút nữa trúng gió tại chỗ.Không ngờ nữ nhân kia còn không thèm
sửa đổi cái đức hạnh lãnh huyết vô tình chết tiệt kia, trái lại còn tự
chạy ra khỏi Xuân Khánh cung, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn đang tức giận đến đầu cũng sắp nổ tung.