Y Lệ Sa Bạch vẻ mặt ngờ vực nhìn cảnh tượng này, nếu nói đây là diễn kịch thì căn bản không thể nào, nếu như có năng lực khiến mấy trăm vạn dân chúng diễn kịch thì còn đáng sợ hơn nữa, xem ra nàng ta phải nhìn nhận lại quốc gia này rồi.
Sứ đoàn Đại Bất Liệt Điên nhanh chóng được đưa tới một tòa nội viện bằng trúc ở vùng ngoại ô.
"Thân vương Tô Đan, đây là nơi ở mà hoàng thượng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị riêng cho quý quốc, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa còn rất yên tĩnh, tin rằng ngài nhất định sẽ thích".
Advertisement
Thân vương Tô Đan cười nói: "Vậy thì cảm ơn hoàng đế bệ hạ nước Hoa Hạ".
Đợi đám người đưa tiễn rời đi, Y Lệ Sa Bạch lập tức đến trước mặt thân vương Tô Đan.
"Thân vương Tô Đan, ta luôn cảm thấy sự việc không đúng, ngươi lập tức phái người thông báo cho đại biểu các nước tới đây họp, chúng ta bắt buộc phải tiến hành trao đổi lần nữa, đề phòng ngộ nhỡ".
"Vâng..."
Mấy canh giờ sau, thân vương Tô Đan sắc mặt khó coi trở về.
"Sao vậy? Đại biểu của các nước đâu?"
"Bọn họ...!bọn họ có người đi ăn cơm, có người đi tham quan, có người còn đến câu lạc bộ Vạn Quốc nữa..."
"Cái gì? Đây là nơi nào, bọn họ không biết sao? Sao lại có thể bất cẩn ở đây như vậy, đến thành Thiên Khải lại chạy loạn khắp nơi, còn nữa cái câu lạc bộ Vạn Quốc đó là chỗ nào?"
"Câu lạc bộ Vạn Quốc...!chính là kỹ viện, tất cả những chuyện này đều là...!đều là do nước Hoa Hạ sắp xếp.."
"Nước Hoa Hạ sắp xếp sao?"
"Đúng...!duy chỉ không quan tâm đến chúng ta, mẹ kiếp, đến cơm ăn cũng không có ai để ý đến chúng ta".
Y Lệ Sa Bạch trầm tư một lát rồi đột nhiên cười nói: "Xem ra tay tiểu hoàng đế này là đang nhắm vào chúng ta, thú vị đây, ta hiện tại ngược lại ngày càng có hứng thú với tay tiểu hoàng đế này..."
...!
Thành Thiên Khải, câu lạc bộ Vạn Quốc.
Sứ đoàn Pháp Lan Tây và Đức Ý Chí do ngồi khinh khí cầu nên đã đến thành Thiên Khải trước mấy ngày, mấy ngày này đều tiêu dao hưởng thụ vui vẻ ở câu lạc bộ Vạn Quốc, trạng thái cũng từ cảnh giác ban đầu chuyển sang phóng túng buông thả.
"Tân đại nhân, nước Hoa Hạ các ngài đúng là thiên đường nhân gian".
"Công tước Áo Nhĩ Lương, nghe nói Pháp Lan Tây các ngài mới mỹ như như mây, ở đây đã được coi là gì chứ".
"Tân đại nhân, đón tiếp thịnh tình như vậy đúng là không dám nhận".
"Ồ...!hoàng thượng chúng ta đã nói rồi, quốc gia đáng bội phục nhất trong thế giới phương Tây chính là Pháp Lan Tây các ngài, quý quốc coi trọng dân chủ và tự do, công nghiệp quốc gia cường đại, bách tính an cư lạc nghiệp, nghe nói còn có rất nhiều bậc thầy học lãng mạn, đây mới đúng là quốc gia chân chính".
"Ồ...!không ngờ Tân đại nhân còn biết cả học".
"Ha ha ha...!một chút thôi, một chút thôi..."
"Vậy không biết Tân đại nhân tại sao lại chiếu cố Pháp Lan Tây ta như vậy?"
Tân Cửu dừng lại một chút.