"Xuất phát..."
"Vù...!vù...!vù...!vù..."
"Răng rắc...!ầm ầm ầm...!tu tu...!tu tu...!tu tu..."
Advertisement
Cùng với cột khói dày đặc, đầu xe lửa kéo theo toa xe bắt đầu chậm rãi chuyển động, chỉ thấy cả chiếc xe lửa từ lúc bắt đầu từng chút một đến về sau càng lúc càng nhanh...!càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã chạy ra khỏi sân ga, biến mất không thấy đâu nữa...!
Cảm nhận được xe lửa không ngừng tăng tốc, tất cả mọi người đều dâng trào cảm xúc, Giáp Tử Thất đi vào trong toa xe.
"Các vị học tử, nhất định phải ghi chép rõ ràng số liệu dọc đường đi, bao gồm sự thay đổi độ ẩm và nhiệt độ, cả việc điều tiết trọng lượng, thông gió, của mỗi toa tàu cùng với độ ma sát của đường ray.
Sau khi thu thập được tất cả số liệu thì bắt buộc phải lập tức để vào thùng sắt niêm phong, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rõ chưa?"
"Rõ..."
"Lý đại nhân, ngài nói khi chúng ta trở về liệu có được coi là anh hùng của nước Hoa Hạ không?"
"Tiểu tử thối, các ngươi đã là anh hùng của nước Hoa Hạ ta rồi, ngươi nên vui mừng vì lần này không thu tiền các ngươi, sau này các ngươi muốn ngồi xe lửa này tiếp là phải mua vé đấy..."
"Ha ha ha..."
"Lý đại nhân, hay là chúng ta hát đi?"
"Hát bài gì?"
"Hát quân ca của quân Hắc Kỳ chúng ta đi".
"Đúng...!chúng ta cùng hát..."
"Được...!vậy ta bắt nhịp rồi các ngươi cùng hát nhé...!tiến về phía trước tiến về phía trước tiến về phía trước..."
"Tiến về phía trước tiến về phía trước tiến về phía trước...!
Quân đội chúng ta hướng về ánh mặt trời
Bước chân trên đại lục Hoa Hạ
Gánh trên lưng hy vọng của dân tộc
Chúng ta là một đội lực lượng bất khả chiến bại
Chúng ta là con cháu của nhân dân
Chúng ta là vũ trang của dân chúng
Chưa từng sợ hãi
Quyết không khuất phục
Anh dũng chiến đấu..."
Lúc này, trên bán đảo Ấn Độ, người Tịch và vương triều Khổng Tước đang đánh đến rối tinh rối mù, tuy người Tịch có ưu thế về súng đạn, thế nhưng nhũng người Ấn Độ cổ này cũng không ngốc.
Ngoại trừ voi, cầu lửa, bọn họ còn biết sử dụng độc dược, rất nhiều binh sĩ Phù Tang bị trúng độc một cách khó hiểu, rất khó phòng bị…
Vùng phía nam Ấn Độ, trong đại doanh Phù Tang, Thổ Chân Danh Phá đang suy tư xem nên làm thế nào để nhanh chóng chiếm được bán đảo Ấn Độ.
Lúc này, có vài tên lính đi vào.
“Tướng quân, chiến hạm vận chuyển vật tư đều đã trở về, tướng quân Đức Xuyên rất vui mừng, càng thêm tán thưởng ngài.
Ngài ấy còn nói đợi sau khi về nước, thiên hoàng bệ hạ sẽ đích thân phong tước cho ngài”.
Thổ Chân Danh Phá tỏ vẻ mừng rỡ.
“Thật vậy à?”