Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 742: 742: “còn Có Bức Mật Hàm Thứ Ba”





“Nửa tháng trước, các quốc gia phương Tây bí mật tổ chức hội nghị tại đảo Thiên Đường do Đại Bất Liệt Điên chủ trì.

Tuy không tra được nội dung rõ ràng, nhưng có thể xác định mục tiêu của cuộc hội nghị này là nước Hoa Hạ ta”.

Lãnh Thiên Minh cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng lẽ các đế quốc phương tây mới đó đã muốn ra tay rồi sao? Không thế nào, mình không hề đụng chạm đến lợi ích của bọn họ, sao bọn họ lại nhanh chóng liên thủ để đánh trả như thế chứ?
“Là do người đàn bà kia?”
“Đúng… chính Y Lệ Sa Bạch đã khởi xướng hội nghị.

Người phụ nữ này quá thông minh, hệ thống tình báo của chúng ta không cách nào xâm nhập được.

Cho đến hiện tại, chúng ta vẫn không biết gì về cô ta, chỉ có thể xác định được một việc… người phụ nữ này… rất xinh đẹp”.

Advertisement
“Ơ… việc này…”
Lãnh Thiên Minh và Đa Đoạt đều im lặng, xinh đẹp hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ…
Lãnh Thiên Minh nói: “Ta đã biết, lệnh cho nhân viên tình báo của Thiên Võng tiếp tục theo dõi, nếu không xâm nhập được Đại Bất Liệt Điên, vậy thì đặt mục tiêu vào các quốc gia khác.

Nếu muốn gây sự, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ lôi các quốc gia khác vào cuộc.


Bởi vì cô ta hiểu rõ, chỉ riêng Đại Bất Liệt Điên thì không thể nào là đối thủ của Hoa Hạ ta được”.

“Vâng… hoàng thượng cứ yên tâm, đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.

Lãnh Thiên Minh gật đầu hài lòng.

“Tấn đại nhân đã cực khổ rồi, ta biết từ khi khanh theo ta, lúc nào cũng tận trung với cương vị của mình, hiện tại, khanh còn phải theo dõi và xâm nhập vào các quốc gia, nghe nói mấy lần trước, vì xác nhận thông tin chính xác, khanh đã nhiều lần mạo hiểm đi điều tra.

Trẫm rất vui mừng vì chọn được một người như khanh”.

Tấn Giang lập tức quỳ xuống.

“Hoàng thượng quá khen, mấy năm qua, hoàng thượng vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của lão thần, hơn nữa còn đầu tư vô số vàng bạc châu báo vào Thiên Võng, lại chưa từng hỏi thăm nửa lời.

Tục ngữ có câu: Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ.

Lão thần không có mong cầu gì hơn, chỉ thầm nghĩ tận trung với hoàng thượng mà thôi”.

“Ừm… đứng lên đi, thành tích của Thiên Võng đã rõ như ban ngày, trẫm rất hài lòng”.


“Đa tạ hoàng thượng…”
Tấn Giang đứng lên, sau đó quay sang nhìn Đa Đoạt.

Đa Đoạt nhịn không được nói: “Ta nói này, lão Tấn, rốt cuộc là ông có việc gì hả? Ông nhìn ta làm gì? Chỉ có chút việc vặt đó mà còn sợ ta biết, chẳng lẽ ông sợ ta phản bội hoàng thượng?”
“Không không không…”, Tấn Giang ngượng ngùng nhìn Lãnh Thiên Minh.

Lãnh Thiên Minh cũng tỏ vẻ nghi hoặc, bởi lẽ ngày thường Tấn Giang không như vậy.

“Tấn đại nhân, khanh sao vậy?”
“Hoàng thượng, còn có… bức mật hàm thứ ba…”
Lãnh Thiên Minh giật mình nhìn Tấn Giang.

“Còn có bức mật hàm thứ ba?”
“Vâng…”
“Chuyện gì?”
Tấn Giang lại liếc nhìn Đa Đoạt.

“Hai ngày trước… trong thành trì của tộc La Sát ở phương bắc đã xảy ra một vụ mưu sát, nhắm vào nữ vương An Na và vương tử Khắc Đa.

Nghe nói có rất nhiều thích khách, thân vệ của nữ vương đã chết trận hơn phân nửa, ngay cả…”
Mắt Đa Đoạt lập tức đỏ lên, ông ta liền vọt đến trước mặt Tấn Giang.