“Ngay vừa rồi, ông xem ta mang cả hôn ước đến rồi”.
“Ha ha ha… không phải vẫn chưa ký tên sao? Con gái nhà ai mà nóng lòng như vậy…”
Cha Nhị Ngưu cũng tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía Lý thẩm.
Advertisement
“Lý thẩm, Mã gia này là thân thích của bà?”
Lý thẩm lúng túng mỉm cười.
“Đúng… Mã Hương Hương này là cháu gái ta, ông yên tâm, đứa nhỏ Hương Hương này vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hơn nữa còn vô cùng hiểu chuyện, cũng không ít nhà giàu mười dặm quanh đây muốn cưới Hương Hương nhà ta đâu”.
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cười nói: “Cha Nhị Ngưu, cô nương Thích gia này mới thật sự là tiểu thư nhà giàu, tinh thông cầm kỳ thư họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiếu kính phụ mẫu, hơn nữa Thích lão gia người ta cũng đã nói, chỉ cần hôn sự này thành, cả nhà các ông có thể đến thành Thiên Khải ở, nhà cũng đã chuẩn bị sẵn cho các ông rồi”.
Lý thẩm lập tức cuống lên.
“Người phụ nữ này, có biết xấu hổ hay không, không phải ta vừa nói rồi sao, Nhị Ngưu đã có hôn ước, sao bà còn ăn vạ ở đây không đi”.
“Ôi… cái này mà bà gọi là có hôn ước, không phải khiến người ta chê cười sao? Nào có đạo lý định thân mà trưởng bối hai nhà không gặp mặt, chẳng lẽ cháu gái bà không gả ra được?”
“Bà… bà nói xằng nói bậy, cha Nhị Ngưu, vừa rồi ông đã đồng ý hôn sự này rồi, cũng không thể đổi ý được”.
Trên mặt cha Nhị Ngưu lộ vẻ lúng túng và không hiểu.
“Nhị Ngưu… thật sự có tiền đồ rồi sao?”
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy nói: “Đúng, bây giờ Nhị Ngưu nhà ông chính là viện sĩ của viện khoa học, tiền đồ không thể đo lường, sao có thể tìm một nha đầu quê mùa làm vợ”.
“Ta nhổ vào…”
Lý thẩm tức giận nói: “Cô nương nhà bà mới là nha đầu nhà quê, Hương Hương nhà ta là một cô nương tốt, thứ đồ cướp đàn ông không biết xấu hổ, không biết xấu hổ…”
“Bà mới không biết xấu hổ…”
Cha Nhị Ngưu căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên tại chỗ, đúng lúc này, ngoài cửa lại có một người phụ nữ đi đến.
“Xin hỏi đây là nhà của Cảnh Nhị Ngưu phải không?”
“Hả… Bà lại là ai?”
“Hi hi… ta đến là để cầu hôn Nhị Ngưu nhà ông.
Cam đại nhân – tuần sứ thành Thiên Khải nhìn trúng Nhị Ngưu nhà ông, muốn định ra cửa hôn sự này với ông”.
“Hả…”
Cha Nhị Ngưu hoàng toàn choáng váng…
Đảo Tích Lan, Ấn Độ cổ đại.
Chưa đến nửa tháng, năm mươi vạn đại quân của Phù Tang đã chiếm giữ toàn bộ đảo Tích Lan, khắp nơi đều giống như địa ngục trần gian, vô số dân chúng của đảo Tích Lan bị ép phải trốn đi, nhưng chờ đợi bọn họ lại là mênh mông mịt mù…
“Tướng quân… bây giờ toàn bộ đảo Tích Lan đã bị quân ta chiếm giữ, các binh sĩ đang vơ vét khắp nơi, tin chắc rằng sẽ có thu hoạch không nhỏ”.
“Ừ… rất tốt! Những dân tộc yếu ớt này vốn nên bị đào thải, bây giờ có thể trở thành nô lệ của Phù Tang, đó là vinh hạnh của bọn chúng.
Mấy ngày nay cho đại quân mặc sức thả lỏng, nói cho bọn họ biết, chỉ cần chiếm lĩnh toàn bộ Ấn Độ cổ, vậy sẽ được hưởng của cải và mỹ nữ dùng mãi không hết …”
“Vâng, tướng quân”.