Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 718: 718: “xem Ra Ta Phải Đổi Kế Sách”





“Không rõ, hệ thống tình báo của chúng ta tại Trung Nguyên gần như tê liệt, những tin tức có được đều là công khai, cơ quan tình báo của Hoa Hạ tên là Thiên Võng ngược lại kín như bưng”.

“Đến cả đại thần Trung Nguyên cũng rất khó mua chuộc…tên cẩu hoàng đế đó cho phép đại thần đến kỹ viện, bổng lộc quan viên lại cao, cộng thêm công sở Liêm Chính chết tiệt giám sát gắt gao, những thủ đoạn của chúng ta hoàn toàn không có tác dụng”.

Advertisement
“Xem ra ta phải đổi kế sách”.

“Ý của tướng quân là, xâm nhập theo đường khác?”
“Không, ý ta là, không thể động vào đám Trung Nguyên, bọn chúng lớn mạnh vượt xa tưởng tượng của ta, nếu còn dây vào chúng, e là khó mà giữ mình”.


“Thế nhưng, chúng ta hoàn toàn không có khả năng trả hết số vàng nợ người Trung Nguyên, tên Cổ Bách Vạn chết tiệt mỗi lần đều đòi cống nạp mỹ nữ trừ lãi, hiện giờ…hiện giờ đô thành của ta, phàm là thiếu nữ có chút nhan sắc đều đã bị chúng bắt đi, nghe nói tên Cổ Bách Vạn đưa họ đến Câu lạc bộ Vạn Quốc, cùng với thiếu nữ Ba Nhĩ Đồ và các nước khác, dựng nên cái gì mà…đảo thiên đường, thiếu nữ Phù Tang chiếm số lượng lớn nhất trong đó!”
“Chỉ là chút nữ nhân, có gì to tát, việc chúng ta cần làm hiện giờ là mau chóng khôi phục kinh tế, nếu không Phù Tang chẳng còn hi vọng gì nữa”.

“Tướng quân…nước ta thiếu hụt tài nguyên, bách tính đến cơm cũng không có, trước đây chúng ta có thể cướp lương thực của Cao Ly, nhưng hiện giờ…chúng ta…”
“Sai lầm lớn nhất của chúng ta, là luôn nhắm đến Trung Nguyên, trên thế giới này, vẫn còn đầy đất nước giàu có hơn, lạc hậu hơn Trung Nguyên không phải ư?”
“Ý của ngài là?”
Đức Xuyên Nhất Nam nhìn ra cửa: “Vào đi…”
Một người trung niên toàn thân giáp đen bước vào: “Bái kiến Đức Xuyên tướng quân”.


Người kia kinh ngạc thốt lên: “Thổ Chân Danh Phá…ngươi…vẫn còn sống?”
“Trong trận chiến Đại Lương, tướng quân Đức Xuyên Nhất Hùng trúng kế của tên thất hoàng tử, chiến tử Đại Lương, ti chức vô năng không còn mặt mũi quay về Phù Tang, nên đã dẫn những binh sĩ còn lại lưu lạc phương nam, những năm qua, chúng ta liên tục cướp bóc các nước ở phía nam, từ một trăm tàu chiến phát triển thành một ngàn.

Vốn nghĩ sẽ phiêu dạt cả đời như vậy, nhưng khi biết Phù Tang gặp nạn, hải quân bị diệt, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ…mong Đức Xuyên tướng quân tha cho ta một mạng”.

“Đứng dậy đi…hải quân ta bại lụi, cũng may có ngươi giữ lại những tàu chiến đó, giờ đây quốc nội thiếu hụt tài nguyên, cần bổ sung gấp, ngươi có ý kiến gì không?”
“Tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể đụng đến Trung Nguyên, nhưng ta biết có một chỗ, tài nguyên phong phú, quan trọng là lực chiến đấu của chúng vô cùng lạc hậu, đến hỏa tiễn cũng không có”.

“Nơi nào?”
“Ấn Độ cổ đại khu vực hải ngoại phương nam, quốc gia đó khắp nơi đều là vàng, tài nguyên phong phú, nếu xâm lược chúng, Phù Tang nhất định có thể tái khởi”.

“Ấn Độ cổ đại…hay lắm, Thổ Chân Danh Phá, giờ ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân chinh di Phù Tang, thống lĩnh toàn quân tiến quân Ấn Độ”.