“Vì hoàng thượng đã nói, đáng sợ nhất trên đời không phải quân đội, mà là tín ngưỡng, nếu không hủy diệt toàn toàn tín ngưỡng kẻ địch, đồng hóa bọn chúng, chắc chắn sẽ có một ngày bọn chúng cầm vũ khí chống lại ta”.
“Giống như Hốt Giác vương gia, giống như Mạc Nhị Cẩu tại Lão Hà Khẩu năm đó, rõ ràng biết sẽ chết, nhưng tuyệt không lùi bước, đây mới là thứ tín ngưỡng đáng sợ nhất, vì thế, chúng ta phải diệt trừ tận gốc, đó là điều bắt buộc…”
“Tướng quân…ta hiểu rồi…”
Advertisement
Đa Đoạt lúc này đang ở trong hoàng cung thành Ngọc Long, từng rương vàng được chất thành đống, chỉ riêng vàng thỏi đã xếp đầy hơn trăm khinh khí cầu, buôn bán phương tây trước giờ đều phải thông qua thảo nguyên, độ giàu có của chúng vượt xa tưởng tượng của Đa Đoạt.
“Đa tướng quân, đã bắt hết người nhà Ma Kha Mạt và vương tộc Hoa Lạt Tử Mô”.
Đa Đoạt nhìn những bước tượng thần phật khổng lồ: “Nghe nói đây là thần thánh của chúng, mặc dù ta không biết bọn họ có tồn tại hay không, nhưng ta hi vọng bọn họ nhớ rõ ta”.
“Tướng quân…ngài…”
“Tay ta dính quá nhiều máu, nhưng ta chưa từng sợ hãi…cho đến một ngày ta có con trai…ha ha ha…vậy nên, nếu trên đời thật sự có thần linh, hãy tới báo thù ta, Đa Đoạt tuyệt không lùi nửa bước”.
“Tướng quân, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, không có đúng sai tuyệt đối, với bách tính Hoa Hạ mà nói, ngài chính là chiến thần”.
Đa Đoạt không đáp, mà chỉ quỳ xuống trước những bức tượng phật, sau đó bình tĩnh đứng dậy nói: “Cho người phá hủy tất cả tượng thánh Allah, trong nước Hoa Hạ, không cho phép có vị thần thứ hai”.
“Rõ…tướng quân, người nhà Ma Kha Mạt và vương tộc Hoa Lạt Tử Mô xử lý thế nào?”
“Giết…”
Vô số bách tính thảo nguyên rời khỏi quê hương, di chuyển tới biên giới phía bắc Hoa Hạ, bất kì kẻ nào phản kháng đều phải chết, cuộc chiến kéo dài một năm trời này, đã khiến dân số thỏa nguyên Tây Âu suy giảm quá nửa, trừ những tòa thành chính, các tiểu thành khác đều bị san bằng…
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Một kỵ binh vừa phi nước đại vừa điên cuồng hét lớn.
“Đại thắng…đại thắng…Hắc Kỳ quân tiêu diệt toàn quân Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô, tây chinh đại thắng…”
“Đại thắng…đại thắng…Hắc Kỳ quân tiêu diệt toàn quân Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô, chúng ta thắng rồi…”
Bách tính trên khắp đường phố lập tức bùng nổ.
“Thắng rồi…chúng ta thắng rồi…”
“Hoa Hạ vạn tuế…hoàng thượng vạn tuế…Hắc Kỳ quân vạn tuế…”
“Cuối cùng cũng thắng…con trai ta có thể về nhà…”
“Ca…huynh nghe không, chúng ta thắng rồi, huynh không chết vô ích, huynh là anh hùng…”
Người dân nô nức bắn pháo hoa ăn mừng, cả Hoa Hạ lần nữa chìm trong không khí hoan hỉ.
Lãnh Thiên Minh đứng ngoài đại điện, nhìn pháo hoa ngập trời, Lãnh Hàn kích động chạy tới.
“Hoàng thượng…hoàng thượng…Đa tướng quân gửi thư”.
“Kết thúc rồi?”
“Kết thúc rồi, quân ta đại thắng, quân đội Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn đã bị tiêu diệt hoàn toàn”.