Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 649: 649: Chúng Ta Giữ Vững Được Rồi





Ngải Mã Ốc Sâm cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng đây là cơ hội duy nhất để hắn ta quay lại La Sát, trở thành quốc vương, hắn ta không muốn bỏ lỡ.

"Nguyên soái, khinh khí cầu của chúng to như vậy, hỏa dược chắc chắn có hạn, chỉ cần tiếp tục tấn công, chúng rất nhanh sẽ mất đi tác dụng".

"Bốp".

Advertisement
Ngải Mã Ốc Sâm vừa dứt lời thì một cái bạt tay giáng xuống thật mạnh lên mặt của hắn ta, khiến khóe miệng hắn ta chảy cả máu tươi...!
"Thứ thất tín bội nghĩa nhà ngươi im miệng cho ta, không phải ngươi nói người Trung Nguyên đó và An Na là tử địch của nhau sao? Tại sao? Tại sao bọn họ lại tấn công chúng ta? Ngươi...!không phải ngươi đã bán đứng chúng ta đấy chứ?"
Ngải Mã Ốc Sâm nghe được vậy thì mặt mũi tái mét.

"Nguyên soái...!nguyên soái Vưu Nhân, sao có thể như vậy được, sao ta có thể bán đứng các ngài được, ngài biết mà ta muốn An Na chết hơn bất cứ ai khác, ta không thể nào giúp đỡ cô ta được".


"Đừng nói nữa, lượng lớn máy móc công thành bị hủy, trận chiến này không biết còn kéo dài bao lâu, ta đã bảo đảm với đại hán, giờ lại gặp phải chuyện này, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm".

Ngải Mã Ốc Sâm đột nhiên cảm thấy đại sự không lành, lập tức quỳ xuống đất.

"Nguyên soái, ta hiểu người La Sát nhất, ta có thể giúp ngài đánh bại bọn chúng, ta trung thành với đại hãn nhất, trung thành với đế quốc Khoa Nhĩ Mạn".

Vưu Nhân lạnh lùng cười nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó săn cho đế quốc Khoa Nhĩ Mạn ta, giữ ngươi lại đến bây giờ là đã đủ rộng lượng lắm rồi, người đâu, lôi tên phản đồ này xuống chém đầu đi".

"Không...!đừng...!nguyên soái tha mạng...!đừng giết ta..."
Đợi đến khi Ngải Mã Ốc Sâm bị lôi ra ngoài, Vưu Nhân vẻ mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời, khinh khí cầu bay tới đó khiến người khác quá sợ hãi.

"Truyền lệnh đại quân, rút lui về sau 20 dặm rồi lại hạ trại, lập tức báo về cho đại hãn, nói Ngải Mã Ốc Sâm bội tín, lén câu kết với người Trung Nguyên bán đứng chúng ta, hại lượng lớn máy móc công thành của đại quân chúng ta bị tiêu hủy".


"Vù...!vù...!vù..."
Khi kèn hiệu rút lui của đại quân Khoa Nhĩ Mạn vang lên, binh lính khắp nơi ngoài thành đều bắt đầu rút lui, bọn chúng không muốn nhìn thấy thứ trên bầu trời kia nữa, vì không biết lúc nào sẽ lại có một quả bom được ném xuống.

Binh lính tộc La Sát trên tường thành nhìn thấy kẻ địch rút lui từ xa mà không kiềm chế được sự kích động trong lòng, điên cuồng gào hét lên.

"Chúng ta giữ vững được rồi..."
"Nữ vương bệ hạ vạn tuế..."
"La Sát quốc vạn tuế...!nữ vương vạn tuế..."
Nhưng rất nhanh tiếng hoan hô liền ngừng lại, vì bọn họ đã nhìn thấy những khinh khí cầu trên bầu trời lại đang bay về phía mình...!
"Đây...!đây...!là gì vậy?"
"Bọn họ...!rốt cuộc có phải là quân cứu viện không?"
"Nhìn đi...!là công tước Diệp Luật Khâm và vương tử điện hạ..."
"Đúng là vương tử điện hạ rồi, là quân cứu viện của chúng ta..."
"Vương tử điện hạ..."
Sau khi xác nhận những khinh khí cầu này không có địch ý thì mọi người lại lần nữa reo hò lên.