Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn thế như chẻ tre, nếu như không có tường thành ngăn cản thì binh lính tộc La Sát căn bản hoàn toàn không có khả năng trở tay, hiện nay toàn bộ tộc La Sát chỉ còn lại mấy tiểu thành cuối cùng, hơn nữa không thể ra ngoài thì không thể đi săn, lương thảo trong thành không đủ, cả tộc La Sát đã rơi vào tuyệt vọng.
Trong thành chủ tộc La Sát.
"An Na bệ hạ, không hay rồi, người Khoa Nhĩ Mạn đang xông về phía thành chủ, chúng ta hoàn toàn không thể ngăn cản được".
Advertisement
"Những thành trì khác thế nào?"
"Vẫn còn thủ vững, nhưng lượng lớn bách tính vào thành, lương thực trong thành e là không còn cầm cự được bao lâu nữa".
"Chúng ta còn lại bao nhiêu người ngựa?"
"May mà từ khi khai chiến đến giờ chúng ta vẫn luôn né tránh chiến đấu nên quân đội vẫn còn gần 40 vạn, nhưng đều là binh lính thiếu ăn thiếu mặc, sức chiến đấu kém xa Khoa Nhĩ Mạn".
An Na trầm mặc một lát.
"Nơi này đã là hy vọng cuối cùng rồi, không thể tiếp tục rút lui được nữa, thông báo quân đội chuẩn bị sẵn sàng liều chết một phen, đồng thời thông báo cho bách tính trong thành cũng phải chuẩn bị cho tốt, nếu như thực sự không trụ được nữa thì quân đội sẽ bảo vệ mọi người rời đi, về phần chạy đi đâu thì đành dựa vào số trời".
"Nhưng...!nữ vương bệ hạ, thực sự không được thì chúng ta đầu hàng đi?"
An Na lắc đầu.
"Các ngươi tưởng đầu hàng thì đám người Khoa Nhĩ Mạn đó sẽ tha cho chúng ta sao? Đám binh lính theo Ngải Mã Ốc Sâm bỏ trốn hiện tại có kết cục thế nào? Còn cả những bách tính đã từng đầu hàng nữa, không phải đều trở thành nộ lệ thấp kém nhất sao, đều sẽ bị dồn vào chỗ chết, kết cục như vậy thì ta thà tử chiến còn hơn".
"Đúng, nữ vương bệ hạ, vậy ta sẽ sắp xếp xuống bên dưới, chúng ta quyết chiến đến chết với người Khoa Nhĩ Mạn".
Đợi mọi người rời đi, An Na Nhất Thế lấy một món đồ chơi trẻ con trong lòng ra thì thầm tự nói.
"Khắc Đa, con đã đến nơi chưa? Tên đàn ông thối đó có nhận ra con không? Hắn ta có làm tổn thương con không? Mẹ nhớ con..."
Chủ thành cuối cùng của tộc La Sát trước kia chịu sự quản lý của Khoa Nhĩ Mạn, là một tiểu thành gần bắc cảnh nhất, sau khi tộc La Sát bị bức lưu vong đã chiếm lĩnh lại nơi này.
Mấy năm nay, tộc La Sát luôn dốc hết sức lực để tu sửa lại tiểu thành này, nhưng cho dù như vậy thì nạn dân ùn ùn kéo đến khắp nơi đã khiến tiểu thành đến bên bờ vực sụp đổ.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã đuổi tới, bọn họ không còn đường lui nữa...!
Đợt quân đầu tiên của Khoa Nhĩ Mạn bao gồm 10 vạn kỵ binh, 50 vạn bộ binh dưới sự dẫn dắt của nguyên soái Vưu Nhân đã đem theo lượng lớn vũ khí công thành tới, rất nhanh đã đóng quân xong bên ngoài thành, đại chiến hết sức căng thẳng...!
Trong đại trướng quân Khoa Nhĩ Mạn.
"Ngãi Mã Ốc Sâm, người phụ nữ đó tại sao lại quật cường như vậy? Chỉ cần nàng ta đầu hàng, hiến mình cho đại hãn thì có lẽ có thể đổi lấy một con đường sống".
"Nguyên soái Vưu Nhân, người phụ nữ này từ nhỏ đã có tính cách như vậy, chưa từng nhận thua, càng không có khả năng đầu hàng, trở thành nô lệ của chúng ta, cho nên ngài không cần thương hại chúng, trực tiếp tiêu diệt chúng là được".
"Ồ...!có điều, ta rất tò mò các ngươi dù sao cũng là đồng tộc, tại sao ngươi lại hận người phụ nữ đó hơn chúng ta vậy?"