Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 620: 620: “công Chúa Điện Hạ”





Phó hội trưởng tỏ vẻ nghiêm túc: “Thư của hội trưởng đến chưa?”
Tên người hầu bên cạnh vội nói: “Đến rồi, đây là thư mà hội trưởng vừa gửi đến”.

Advertisement
“Đọc đi!”
“Các vị đồng liêu trong thương hội, ta biết các vị luôn để tâm đến dự án tuyến đường sắt.

Nhưng Cổ mỗ muốn hỏi một câu, các vị có thiếu tiền không?”
“Hiện tại, thương hội của chúng ta gần như kinh doanh trong hầu hết các ngành nghề, tuy ở Hoa Hạ không dám xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng khó có ai sánh ngang được.

Các vị có từng nghĩ đến hậu quả nếu như chúng ta tham gia vào việc xây dựng tuyến đường sắt hay không? Cây to đón gió, đạo lý đơn giản như vậy mà các vị vẫn không hiểu à?”
“Cho nên theo ta, chúng ta nên đặt trọng tâm vào việc xây dựng xưởng luyện sắt, khai thác mỏ than,… Sau này, tính ứng dụng của than đá và sắt thép ngày càng lớn, đây mới thực sự là mỏ vàng.

Đối với thương hội Duyên Hải của chúng ta, lui về sau hai bước, tránh đầu sóng ngọn gió mới là thượng sách!”
Sau khi nghe xong, mọi người đều im lặng.

Phải biết, tất cả những người trong phòng này đều là dạng phú ông thắt lưng quấn bạc triệu, nhưng có ai mà không muốn kiếm tiền chứ? Hội trưởng nói quả thật rất có lý, thương hội của bọn họ đã lớn mạnh đến mức khiến hoàng thượng phải chú ý, nếu như không khiêm tốn một chút thì e là sẽ có rắc rối lớn.


Phó hội trưởng nói: “Các vị, mọi người cũng đã nghe… lời của hội trưởng.

Ta cũng thấy nên dời trọng tâm vào xưởng luyện sắt, mỏ sắt, mỏ than vẫn tốt hơn, hơn nữa, lợi nhuận từ đó cũng không phải là ít, lại còn ít bị để ý.

Chưa kể, đối thủ lớn nhất của chúng ta trong cuộc đấu thầu lần này là em gái ruột của hoàng thượng, nếu cứ cố chấp thì chẳng khác nào tìm đường chết”.

“Chúng ta nghe theo hội trưởng”.

“Đúng… nghe hội trưởng, chúng ta từ bỏ quyền nhận thầu đường sắt, đổi thành cung cấp nguyên vật liệu”.

“Đúng… cách này rất tốt!”
Bởi vì thương hội Duyên Hải nhượng bộ hết mức có thể nên rất nhiều thương hội nhỏ đã có được cơ hội, đương nhiên, thương hội Tấn Minh được lợi lớn nhất, gần như bọn họ đã thầu hết các tuyến đường lớn, trở thành người hưởng lợi lớn nhất trong dự án xây dựng tuyến đường sắt.

Tại thương hội Tấn Minh, tất cả các thành viên đều hết sức vui vẻ, lúc này, Lãnh Hàm bước đến.

“Công chúa…”

“Công chúa điện hạ”.

Lãnh Hàm gật đầu nói: “Các vị thúc bá, ở đây cứ gọi ta là hội trưởng được rồi”.

“Vâng, hội trưởng, lần này đấu thầu, có thể nói là chúng ta giành được thắng lợi hoàn toàn, tất cả đều nhờ vào sự quyết đoán của người”.

“Đúng vậy…”
Lãnh Hàm cười lắc đầu.

“Sở dĩ lần này chúng ta giành thắng lợi lớn nhất là vì thương hội Duyên Hải đã cố hết sức né tránh.

Tuy ta không biết nguyên nhân vì sao, nhưng chúng ta đã giành được quyền thầu thì nhất định phải dốc toàn lực mà làm, không để dự án xây dựng đường sắt này xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tất cả các đoạn đường đều phải thi công dựa trên những nguyên tắc nghiêm ngặt, không được để xảy ra vấn đề”.

“Xin hội trưởng cứ yên tâm, tuyến đường sắt này chính là mạch máu của nước ta, chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ăn bớt ăn xén vật liệu”.

Đúng lúc này, có người đi đến.

“Công chúa… công chúa, có người của nội cung đến”.

Lãnh Hàm tỏ vẻ nghi hoặc: “Nội cung? Là vị nào trong nội cung?”