Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 592: 592: “bọn Họ Thỉnh Cầu Nghị Hòa”





“Nhưng nếu chúng ta rời khỏi, Cao Ly sẽ diệt vong hoàn toàn, sau này chúng ta sẽ trở thành người dân không có đất nước”.

“Yên tâm, hoàng thượng nước ta sẽ làm người tốt đến cùng, sau này, mọi người chính là bách tính Hoa Hạ, được lĩnh chứng nhận công dân hạng ba, chỉ cần mọi người biểu hiện tốt, cống hiến cho đất nước, sẽ được thăng hạng, đương nhiên, nếu kẻ nào ý đồ bất chính, chống đối công dân hạng một, vậy là tội chết…”
Chứng nhận công dân thực ra không phải Lãnh Thiên Minh bày ra, mà là Tân Cửu, hiện giờ rất nhiều tù binh và nữ nhân nhập cư Trung Nguyên, dẫn đến vấn đề trị an, sau khi xem xét, tương lai hẳn sẽ ngày càng nhiều người ngoại quốc đến đây, mà chỉ nhìn vẻ bề ngoài khó mà phân biệt chính xác, vì thế, Tân Cửu đã thiết kế ra thứ phân biệt thân phận này.

Advertisement
Bách tính Hoa Hạ gốc được hưởng chứng nhận hạng một, ngoại quốc hạng ba, những công dân hạng ba tích cực, trung thành có thể được nâng lên hạng hai, nhưng dù thế nào, công dân hạng một luôn được ưu tiên hàng đầu.

Khi Tân Cửu giao phương án, Lãnh Thiên Minh đã bị dọa hết hồn, loại việc phân biệt chủng tộc này hắn từng nghĩ tới nhưng chưa dám làm, giờ Tân Cửu đề nghị trực tiếp, ngại gì không thử..


Ngay sau đó, luật mới đã được ban hành.

“Công dân hạng một, sở hữu quyền thống trị tối cao, giết hại hạng thấp hơn, có thể miễn tội”.

“Công dân hạng hai, sở hữu quyền hạn như hạng một, nhưng buộc phải phục tùng hạng một”.

“Công dân hạng ba, nên cảm ơn tân tình công dân hạng một, toàn lực báo đáp, trung thành, nếu dám làm tổn thương công dân hạng một, giết không cần hỏi”.

Vân vân và vân vân, mọi điều khoản bất bình đẳng đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ bách tính Hoa Hạ, mới đầu, có rất nhiều văn nhân học giả và các thánh mẫu nhảy ra phản đối, sau đó Tân Cửu trực tiếp hạ lệnh ban chứng nhận công dân hạng ba cho họ, thế là, không ai đứng ra nữa…
Rất nhanh sau đó, từng nhóm người Cao Ly được đưa đến các vùng khác nhau của Hoa Hạ, đặc biệt là thành phố Thiên Khải, nơi phồn hoa nhất trên thế gian, vô số nữ nhân tranh nhau sứt đầu mẻ trán để đến đó.

Ở trên đời, dù làm kỹ nữ vẫn tốt hơn bị đói chết, huống hồ giả như được quý nhân nhìn trúng, có thể một bước lên tiên, gả cho công dân hạng một, nghĩa là bản thân cũng thăng lên công dân hạng một.

Cùng lúc đó, những người dân biên giới phía bắc Hoa Hạ cũng bắt đầu di cư sang Cao Ly, nơi đó khí hậu phong cảnh không tồi, đương nhiên phải để công dân hạng một sinh sống.


Cổ Bách Vạn cầm bàn tính, vẻ mặt mất mát bất lực.

Đa Đoạt cười nói: “Lão Cổ, sao trông ông rầu rĩ thế?”
“Haiz…đám nữ nhân cao Ly này chất lượng bình thường, ai cũng đen nhẻm, e là bán không được giá”.

Đa Đoạt bật cười lớn: “Ha ha…yên tâm, sau này sẽ có càng nhiều quốc gia, càng nhiều mỹ nữ, đảm bảo xếp kín Câu lạc bộ Vạn Quốc của ông”.

“Đa đại nhân, ngài đây là vui mừng khi thấy người gặp họa, đợi đến ngày đó, ta sẽ tặng ngài hai nữ nô da đen trước tiên”.

“Nữ nô da đen, chính là chủng tộc người toàn thân màu đen? Thật sự tồn tại?”
“Đương nhiên, nhiều là đằng khác, Câu lạc bộ Vạn Quốc của ta mới gửi mấy chục người đi, ngài muốn thử một chút không?”
“Biến đi…Đa Đoạt ta là người thân thể thanh bạch, trước giờ không gần nữ sắc, lí tưởng duy nhất của ta, chính là theo hoàng thượng chinh chiến thiên hạ, giúp hoàng thượng…ấy…người đâu rồi? Này…lão Cổ, ông đừng đi…”

Lúc này, Lý Thành bước tới.

“Đa tướng quân, có quân tình”.

“Sao thế?”
“Người Phù Tang tới rồi”.