Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 591: 591: “vậy Chúng Ta Sẽ Đi Đâu”





“Tốt, nếu tất cả mọi người đã tán thành, vậy thì lập tức chấp thành, hoàn toàn hủy diệt thành Cửu Châu”.

Chẳng mấy chốc, vô số binh sĩ liên quân đã vọt vào thành Cửu Châu.

Lần này bọn họ không chút do dự ra tay, bắt đầu từ cửa thành, hễ thấy người Tịch là nổ súng.

Dù sao thì vũ khí của dân chúng thành Cửu Châu cũng rất lạc hậu, sao có thể đối kháng được liên quân? Bọn họ chỉ có thể đánh du kích mà thôi! Trận chiến này kéo dài suốt hai ngày, binh sĩ Phù Tang và gần trăm vạn dân thường… không một ai may mắn sống sót.

Cùng với đó, liên quân cũng phải trả một cái giá đắt, con số thương vong của bọn họ đã lên đến 30 vạn…
Advertisement

Doanh trướng trung quân Phù Tang.

Đức Xuyên Nhất Nam đã sớm rút khỏi thành Cửu Châu, lúc này, hắn ta đang cực kỳ phẫn nộ sau khi xem xong báo cáo trận chiến.

“Dân chúng thành Cửu Châu đã làm rất tốt, nhờ có bọn họ kéo dài thời gian, đại quân của chúng ta mới có thể rút lui kịp thời.

Đám người… tây dương đáng chết, ta muốn các ngươi vĩnh viễn ở lại Phù Tang”.

Nhìn cảnh tượng hoang tàn trong thành Cửu Châu cùng với những núi thi thể rải rác khắp thành, các vị chủ soái của liên quân sáu nước đều trầm mặc.

Một lúc lâu sau, thân vương Tô Đan mới mở miệng nói: “Xem ra muốn chiếm được Phù Tang khó hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta”.

“Thân vương Tô Đan, đây là chiến tranh, chắc chắn phải có người chết.

Muốn trách thì trách tên Đức Xuyên Nhất Nam kia, hắn thà rằng để dân chúng chết cũng không chịu đầu hàng.

Việc này sao có thể trách chúng ta được?”
“Đúng, tất cả đều là lỗi của Đức Xuyên Nhất Nam”.


Thân vương Tô Đan nói tiếp: “Thế nhưng một cái thành Cửu Châu nho nhỏ đã khiến chúng ta hao tổn 1/5 quân đội, nếu đánh tiếp… e là chúng ta không có phần thắng”.

“Trong trận chiến tại thành Cửu Châu, bởi vì chúng ta nhân từ nên người Tịch mới có cơ hội, ta đề nghị sắp tới đây, từ chối đề nghị đầu hàng của tất cả các thành trì, tàn sát toàn bộ dân trong thành, không thể đem tính mạng của các binh sĩ ra làm trò đùa thêm một lần nào nữa”.

“Ta đồng ý, người Tịch là một lũ thấp kém, không có đầu óc, chẳng cần phải nói chuyện nhân tính với bọn họ làm gì, chỉ có nỗi sợ mới khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời”.

“Đúng, Phù Tang có quá nhiều nhân khẩu, việc đó chưa chắc có lợi cho chúng ta, dù giết hết một nửa thì theo ta thấy vẫn không đủ”.

Thân vương Tô Đan không lên tiếng, những người khác kì thực đều hiểu, chúng chỉ đang tự viện một lí do hoang đường.

Trong mắt bọn chúng chỉ có lợi ích, đã quen với việc cướp bóc của người khác, bày ra bộ mặt cao cao tại thượng.

Phương bắc nước Cao Ly.


Cổ Bách Vạn đã tới nơi, hàng trăm ngàn tàu buôn tiên tiến bắt đầu kế hoạch thực dân điên cuồng, một lượng lớn người Cao Ly được gom lại, tiến hành tẩy não…không, giáo dục…
“Các vị, người Phù Tang tàn nhẫn vô nhân đạo, nghe nói chúng điều ba trăm vạn nhân mã chuẩn bị tiêu diệt hoàn toàn Cao Ly, hoàng đế Hoa Hạ niệm tình hai nước, phái bọn ta tới cứu viện, không chỉ cho mọi người một chỗ nương thân, mà còn cho mọi người công việc, sau này, không ai phải chịu đói nữa”.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“Hoàng thượng đã sắp xếp cho các vị, trai tráng có sức khỏe tới phương nam làm việc, không chỉ kiếm ăn, mà còn có tiền công, phụ nữ trẻ tuổi có thể tới thành Thiên Khải phồn hoa ở Hoa Hạ, nơi đó có vô số vàng bạc chờ các vị tới hái, những người khác thì di dời đến biên giới phía bắc, triều đình sẽ cấp lương thực và hạt giống, mọi người có thể tự khai hoang canh tác”.

“Nghe nói biên giới phía bắc lạnh lẽo, chúng ta không muốn đến đó”.

“Được thôi, vậy chờ chết ở đây đi, bách tính nam bộ Cao Ly hiện giờ sống thế nào, chắc mọi người đều rõ, nghe nói đói đến mức sắp ăn thịt nhau, không lẽ mọi người cũng muốn giống vậy?”