Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 590: 590: “ý Là… Là Tàn Sát Hàng Loạt Dân Trong Thành Ư”





Rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, và để cam đoan đợt tiến công này sẽ thành công, liên quân đã sắp đặt đội hình ba tổ, mỗi tổ ba hàng để tiến hành xạ kích.

Một khi binh sĩ hàng đầu lui lại, binh sĩ hàng sau có thể tiếp tục nổ súng.

Đây là một cuộc chiến không có đường lui.

Nhưng có một điều kỳ quái, đó chính là liên quân không gặp bất kỳ trở ngại nào, cứ thế tiến thẳng một mạch vào thành Cửu Châu.

Advertisement
“Thân vương Tô Đan có thấy không, đám… người Tịch này bị hỏa lực hùng mạnh của chúng ta dọa bể mật rồi, ngay cả can đảm phản kháng cũng không có.

Nếu như ta đoán không sai, hiện tại các binh sĩ Phù Tang đóng tại thành Cửu Châu đều đã chạy hết rồi”.

Nhưng thân vương Tô Đan lại tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chỉ mong bọn họ đã thật sự rút đi, nếu như quân Phù Tang mai phục, muốn cùng chúng ta quyết chiến trong thành thì quân ta sẽ mất đi ưu thế”.

“Không thể nào, chẳng lẽ bọn họ mặc kệ sống chết của người dân? Hơn nữa, với hỏa lực mạnh mẽ như vậy, thử hỏi có bao nhiêu người có thể sống sót?”
“Ầm… ầm… ầm…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Đúng lúc này, trong thành đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh cùng với âm thanh gào thét của súng kíp.


Những binh sĩ Phù Tang còn may mắn sóng sót và người dân đã phát động tấn công binh sĩ của liên quân, thậm chí trong số đó có rất nhiều người già và phụ nữ.

Bọn họ cầm theo dao phay, đột ngột xông lên ngay thời điểm liên quân mất cảnh giác, do khoảng cách quá gần nên các binh sĩ liên quân chưa kịp triển khai đội hình.

Bỗng chốc, toàn bộ thành Cửu Châu trở nên hỗn loạn, hai bên tụ lại một chỗ, không ngừng chém giết.

“Nổ súng…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
“Ôi… chúa ơi…”
“Ngu ngốc”.

Tại tổng bộ liên quân, tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía thành Cửu Châu.

“Đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Không bao lâu sau, một tên binh sĩ chạy đến.

“Nguyên soái, những binh sĩ may mắn còn sống sót và dân chúng trong thành đã tấn công quân của chúng ta.

Bọn họ dường như phát điên rồi, hơn nữa… còn có rất nhiều người già và phụ nữ, thậm chí trẻ con cũng gia nhập trận chiến.


Quân ta vốn không lường trước được việc này! Hiện tại, hai bên đang hỗn chiến”.

“Khốn kiếp, đám… người Tịch này đúng là điên mà, vậy mà lại để phụ nữ và trẻ con gia nhập trận chiến.

Thân vương Tô Đan, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thân vương Tô Đan nghiêm túc nói: “Nếu người Tịch đã ngoan cố như thế, vậy thì chẳng cần nói đạo nghĩa gì nữa, truyền lệnh cho hậu quân lập tức vào thành viện trợ.

Nói với bọn họ, bất kể là nam nữ, già trẻ lớn bé, giết không cần báo”.

“Ý là… là tàn sát hàng loạt dân trong thành ư?”
Phải biết, ở phương tây, phụ nữ và trẻ con sẽ không bao giờ tham dự vào chiến tranh, bất kể có thắng hay bại thì bọn họ đều sẽ là phần thưởng cho người thắng cuộc.

Đồng thời, phương tây cũng rất ít khi xảy ra tàn sát hàng loạt, bởi vì đối với bọn họ, làm như vậy chẳng khác nào mất hết nhân tính.

Thân vương Tô Đan nói: “Vậy ngươi nói thử xem nên làm thế nào? Ngươi có thể xác định người Tịch nào không phải kẻ địch của chúng ta à? Chúng ta đã bỏ ra hơn một ngàn khẩu pháo, 10 vạn quân, hơn hết đã tiêu hao 1 nửa hỏa dược, chẳng lẽ ngay cả một cái thành Cửu Châu nho nhỏ mà cũng không chiếm được?”
“Đúng… Ta đồng ý với quyết định của thân vương Tô Đan.

Nếu dân Phù Tang đã tham gia chiến đấu thì cứ tiêu diệt hết đi, chỉ có như vậy mới khiến dân chúng ở những tòa thành phía sau không dám phản kháng”.

“Đúng… ta cũng đồng ý!”
“Đồng ý…”
Thân vương Tô Đan khẽ gật đầu.