Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 568: 568: Chúng Ta Tiếp Quản Không Được À”





Mẹ kiếp, trong đầu Lý Thành có một đám quạ đen đang bay qua, ông ta liền hô to với pháo binh: “Coi chừng kẻ địch gài bẫy, có thấy đội kỵ binh kia không? Bắn cho ta…”
Nếu muốn bình chọn ai là người xui xẻo nhất thời đại này, vậy chắc hẳn không ai qua được đội kỵ binh kia.

Có ai ngờ ở cái thời đại khan hiếm vật tư này, bọn họ chỉ có tối đa mười mấy người mà lại nhận được sự “chăm sóc” của mấy trăm khẩu pháo.

“Ầm… ầm… ầm…”
Advertisement
Sau khi nhận được lệnh, hơn một trăm khẩu pháp bắt đầu nhắm bắn vào toán kỵ binh của Cao Ly.

“Ầm… ầm… ầm…”
Đội kỵ binh sững sờ.

Sao vậy? Chúng ta chỉ muốn đầu hàng mà thôi, mắc gì các ngươi dùng mấy trăm khẩu pháo oanh tạc chúng ta?
Hơn mười tên kỵ binh của Cao Ly bị nổ chết phân nửa, những tên còn lại cũng không dám tiếp tục tiến tới, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Trên tường thành Tân La, Lý Tại Hy cùng với các đại thần cũng ngớ ra.


Gì vậy trời? Chúng ta chỉ muốn đầu hàng thôi mà…
“Toàn quân nghe lệnh… bắt đầu tổng tiến công… không được cho quân địch có cơ hội đầu hàng… à không… phản kích”.

Ngay lập tức, họng pháo được điều chỉnh lên cao, bắt đầu tấn công tường thành Tân La.

Vô số pháo oanh tạc khắp các vị trí trên tường thành.

Các binh sĩ Tân La không hề phòng bị, vì thế, phút chốc đã tử thương vô số.

“Chiến xa thiết giáp xuất kích…”
Cuối cùng thì một trăm cỗ chiến xa thiết giáp vừa được chế tạo xong cũng có tác dụng.

Chúng tăng tốc lao đến tường thành Tân La.

Lúc này, Lý Tại Hy đứng trên tường thành lại không hề có ý định đánh trả, liên tục hô to: “Giơ cờ trắng… nhanh… giơ cờ trắng…”
Khi thấy trên tường thành lần lượt giơ lên cờ trắng, Lý Thành hận không thể ăn tươi nuốt sống đám người này.

Người Cao Ly các ngươi không có cốt khí à? Đánh trả một cái không được hả? Mẹ kiếp, mặc kệ, xem như ông đây không nhìn thấy.


Rất nhiều binh sĩ Hắc Kỳ Quân cũng nhìn thấy cờ trắng, nhưng đợi mãi vẫn không nghe lệnh ngừng đánh, nên bọn họ đành phải tiếp tục xông lên.

Mấy chiếc chiến xa thiết giáp phía trước đồng loạt hướng về cổng thành phóng ra Đông Phong số một.

“Ầm… ầm…”
Cánh cửa bằng gỗ kia không cách nào chịu nổi sự oanh tạc của Đông Phong số một, chẳng mấy chốc nó đã bị bắn nát.

“Xông vào, kẻ nào chống cự, giết không tha…”
Hắc Kỳ Quân tựa như ác ma đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí lao vào thành Tân La.

Nhưng khi bọn họ vừa vọt vào thì lại phát hiện kịch bản không đúng, bởi vì tất cả binh sĩ cùng dân chúng trong thành đều đang quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích lấy một cái.

“Tướng quân, sao chúng ta cứ phải đánh? Bọn họ đã đầu hàng, chúng ta tiếp quản không được à?”
Lý Thành nói: “Hoàng thượng có nói, không thể giữ lại hoàng thất Cao Ly.

Nếu như chúng ta tiếp nhận đầu hàng, ngươi nghĩ xem, chúng ta nên lấy lý do gì để giết bọn họ?”
Người nọ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã hiểu, chỉ cần chúng ta không tiếp nhận đầu hàng, vậy đám người Cao Ly kia chính là phản đồ.

Chúng ta có thể danh chính ngôn thuận xử tử bọn họ.

Cao… đúng là cao minh”.