Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 564: 564: “hoàng Thượng Ý Trời Không Thể Trái Được”





“Hoàng thượng, thần cảm thấy Hoa Hạ có khả năng thắng lớn hơn.

Dù sao đất đai và số lượng dân của họ cũng đều hơn xa Phù Tang”.

Một người khác nói: “Thế nhưng Phù Tang có gần trăm vạn binh sĩ đóng quân tại Cao Ly ta… Hơn nữa chúng ta đã từng chứng kiến thực lực của bọn họ, quá mức kinh khủng.

Sao người Hoa Hạ có thể chống lại bọn họ được cơ chứ?”
“Nhưng ta nghe đồn rằng quân đội Hoa Hạ cũng rất lợi hại, mấy năm nay, người Tịch đã chịu thiệt không ít”.

Advertisement
“Không không không… Ta cảm thấy Phù Tang lợi hại hơn.

Mỗi một vương triều ở Trung Nguyền đều như phù dung sớm nở tối tàn, trước kia bọn họ còn có thể chi viện cho chúng ta, đến hiện tại gần như không để ý đến lời cầu cứu của chúng ta.

Từ đó có thể thấy tình trạng của bọn họ cũng không tốt lắm, có lẽ lần này chỉ định nhân cơ hội cháy nhà hôi của mà thôi”.

“Đó là vì thời điểm đó bọn họ đang xảy ra chiến loạn, hơn nữa, suy cho cùng thì vương triều Trung Nguyên cũng là một quốc gia giàu lễ nghi, một khi đánh thắng, bọn họ sẽ trả tự do cho Cao Ly ta”.

Lý Tại Hy nghe hai bên tranh cãi, đến cuối cùng vẫn không đưa ra được quyết định, bèn khoát tay nói: “Thế nhưng, nếu Hoa Hạ thắng, thì ta còn có thể làm hoàng đế không? Các ngươi còn có thể thống trị Cao Ly được không?”
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người im lặng, đúng vậy, đây mới là điểm quan trọng nhất.

“Hoàng thượng, chỉ cần chúng ta sớm đầu hàng, bọn họ sẽ không có lý do để từ chối”.

“Đúng đúng…”
Lý Tại Hy im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vậy cuối cùng nên chọn ai? Hay là… chúng ta đổ xúc xắc để quyết định?”
Trong hoàng cung Cao Ly, một chuyện hoang đường đang diễn ra, hoàng đế cùng các vị trọng thần muốn thông qua việc đổ xúc xắc để quyết định vận mệnh của quốc gia.

Lý Tại Hy cầm trong tay một hộp xúc xắc, vừa lắc lên vừa hô: “Nếu là đại, chúng ta sẽ đầu hàng Hoa Hạ, nếu là tiểu, chúng ta cứ ôm chặt đùi Phù Tang là được”.


Đám đại thần cũng hô to.

"Đại.

.

.

Đại.

.

.

Đại.

.

."
“Tiểu.

.

.

Tiểu.

.


.

Tiểu.

.

."
“Mở, bốn năm sáu đại”.

Lý Tại Hy trầm giọng nói: “Xem ra ông trời muốn chúng ta quy thuận nước Hoa Hạ, các ngươi nghĩ thế nào?”
“Hoàng thượng, ý trời không thể trái được”.

“Được, vậy thì lập tức tập kết nhân mã, nhân cơ hội đại quân Phù Tang không có mặt tại đây, hốt trọn một mẻ quân đội Phù Tang đang đóng quân trong thành, đồng thời phái sứ thần đến Hoa Hạ dâng lên bản đồ cùng với thư do chính tay ta viết”.

“Rõ!”
Bởi vì kế hoạch của Phù Tang là muốn tiến công Trung Nguyên, cho nên hầu hết binh sĩ đã tiến về phía Nam tập kết, số lượng binh sĩ còn lưu lại thành Tân La có không quá ngàn người.

Không phải người Tịch chủ quan, mà là vì bọn họ không xem trọng người Cao Ly.

Ngày thường, thậm chí người Tịch còn chưa dùng đến 100 người để quản lý thành Tân La, bởi vì đám quân phụ thuộc thích xum xoe nịnh hót kia làm việc còn tích cực hơn bọn họ nữa đấy.

Xích Thị Khứ Bát, tướng quân Phù Tang đang trú tại thành Tân La, là một gã người Tịch vừa thấp vừa gầy.

Lúc này, hắn ta đang vui vẻ uống rượu cùng một cô gái Cao Ly.

Có nằm mơ thì gã này cũng không tưởng tượng được Cao Ly lại dám tạo phản.

“Ai yo… của ngươi… rất lớn nha…”
Cô gái kia lập tức kêu lên một cách quyến rũ: “Tướng quân, xoa xoa…”
“Rầm”, đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng thật lớn, Xích Thị Khứ Bát giật mình, đứng bật dậy.

“Cút!”
Hắn ta đá văng cô gái kia, sau đó đi đến cửa, hô to: “Chuyện gì xảy ra?”
Chẳng mấy chốc, một đám lính xông vào.