Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 449: 449: “dẫn Sói Ra Khỏi Hang”





Những người đứng quanh cũng âm thầm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cổ Đức đệ nhị im lặng một lúc mới lên tiếng: “Lệnh phản công bất ngờ của vương triều trung nguyên thực sự vượt ngoài dự liệu của bổn vương.

Bất luận như nào, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ, đưa tất cả tàu tuần tra ra ngoài biển, tìm kiếm tông tích của hải quân Trung Nguyên, một khi phát hiện bọn chúng, lập tức phát động tấn công, có thể tiêu diệt bọn chúng trên biển thì càng tốt”.

“Đồng thời, nhanh chóng tập hợp quân đội, canh phòng nghiêm ngặt các cửa cảng, để phòng vạn nhất.

Đợi khi trận chiến này kết thúc, hải quân khôi phục sức mạnh, ta sẽ đích thân đưa quân tới tắm máu trung nguyên, báo thù cho cậu của ta”.

Advertisement
Đảo La Mỹ Kim.

Sau hơn một tháng vận chuyển tới lui, đội quân tham chiến đầu tiên và số lượng lớn vật tư đã được chuyển tới đảo La Mỹ Kim.

Nơi này cách đất liền Ba Nhĩ Đồ khoảng hai ngày đi đường, phát động tấn công ở đây sẽ có thể rút ngắn đáng kể tiến trình cuộc chiến.


Đương nhiên, tiền đề để có thể đóng quân ở đảo La Mỹ Kim là hải quân phải thật mạnh, bởi vì nơi đây rất dễ công phá, một khi quân địch phát hiện ra, tất cả mọi người đều trở thành mục tiêu sống.

Đảo La Mỹ Kim, bên trong lều trung quân.

Trình Khai Sơn là chủ soái của chiến dịch tiến công lần này, đang ngồi ngẩn người nhìn tấm bản đồ to đùng.

La Trung đi theo, hỏi: “Trình tướng quân, đại quân đã tập kết xong, trận này đánh như nào?”
“A… ừm… hầy… đánh như nào?”
Tất cả mọi người ở trong trại đều ngơ ngác nhìn Trình Khai Sơn…
Trình Khai Sơn hỏi tiếp: “Nhược điểm lớn nhất của chúng ta trong cuộc chiến lần này là gì?”
“Đương nhiên là cứ địa không an toàn.

Mặc dù hiện giờ chúng ta có thể đóng chiếm đảo La Mỹ Kim nhưng một khi bị kẻ địch phát hiện, vậy chắc chắn sẽ rơi vào phạm vi tấn công của đội tàu kẻ địch”.

“Ừm, nói đúng lắm! Điểm mấu chốt của cuộc chiến chính là không rõ ta có thể giữ được đảo La Mỹ Kim hay không, một khi khai chiến, kẻ địch chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra chỗ này, đến khi ấy, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách đến tấn công, vậy nên muốn thắng trận chiến này phải tiêu diệt toàn bộ hải quân của kẻ địch”.

“Nhưng vị trí hải quân của kẻ địch luôn thay đổi, chúng ta hoàn toàn không thể tìm được”.


Trình Khai Sơn im lặng một hồi, nói tiếp: “Vậy dẫn dụ bọn chúng ra!”
“Ý của tướng quân là?”
Trình Khai Sơn nói: “Dẫn sói ra khỏi hang”.

Mọi người xung quanh đều vô cùng ngượng nghịu, dẫn sói ra khỏi hang? Người ta là dụ rắn ra hang mới đúng, nhưng mọi người đều ngại vạch trần, bởi vì tất cả đều biết rõ, Trình Khai Sơn không được học hành, nhưng là quan lớn.

La Trung nói: “Trình tướng quân, ngài cứ nói đánh như nào đi!?”
“Ta cần người giúp ta dẫn dụ đội thuyền quân chủ lực của kẻ địch ra ngoài, nhưng việc này vô cùng nguy hiểm, bởi vì nếu không thấy quân chủ lực của kẻ địch, ta sẽ không khởi động khinh khí cầu.

Một khi bại lộ chiến thuật khinh khí cầu, đội tàu chiến của quân địch sẽ phân tán hành động, ngược lại sẽ gây bất lợi cho ta”.

La Trung lập tức đáp: “Ta đi…”
“Không, ta đi…”
Tất cả mọi người trong lều đều tranh nhau nhiệm vụ…
“Để muội đi đi”.

Một giọng nói dứt khoát vang lên, là Hải Nương.

Trình Khai Sơn kinh ngạc, mặc dù bức vách giấy giữa hai người chưa được thông nhưng không ai không biết quan hệ của bọn họ.