Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 448: 448: Đây Là Thứ Mà Các Ngươi Gọi Là Lòng Trung Thành Sao”





Bên trong hoàng cung Gia Đức Bảo, những quý tộc mặc đủ các thể loại quần áo trang trọng và các quan chức đang sôi nổi bàn luận.

“Nghe nói, đám mọi của Trung Nguyên sắp tới tấn công vương triều Ba Nhĩ Đồ vĩ đại chúng ta rồi, đúng là nực cười…”
Advertisement
“Lý Bối thân vương, ngài không nên xem thường đám người Trung Nguyên, hai mươi vạn đại quân của ta ở đảo Di Châu bị bọn chúng đánh cho đến mức phải giơ tay đầu hàng, đủ để thấy đám người Trung Nguyên đó vô cùng hung mãnh.

Nghe nói, sau khi Mạc Nhĩ thân vương bị bắt sống vẫn luôn bị giày vò đến bây giờ, mỗi ngày đều chịu nỗi đau như vạn tiễn xuyên tim.

Đám người Trung Nguyên đúng là không có nhân tính…”
“Hừ, đều do tên phản bội Đặc Mẫu Đa Đặc, hai mươi vạn đại quân chưa chiến đã hàng, đúng là một sự sỉ nhục.

Tên súc sinh Mạc Nhĩ cũng đáng đời lắm, là thống đốc của đảo Di Châu mà để địch đánh đến nơi cũng không biết gì”.


“Ta nghe nói, người Trung Nguyên sử dụng một loại máy có thể bay, tướng quân Đặc Mẫu Đa Đặc vì để bảo toàn lực lượng nên mới phải đầu hàng”.

“Ha ha… đó chỉ là cái cớ của bọn chúng thôi.

Còn có người đồn tên hoàng đế Trung Nguyên nuôi ba con hổ thân hình giống ngựa làm thú cưng nữa kìa.

Các ngươi tin sao?”
“Cũng phải, đám người này thua trận, muốn thoái thác trách nhiệm, mấy cái lý do lý trấu càng ngày càng vớ vẩn…”
“Các ngươi nói nhỏ chút đi, quốc vương bệ hạ sắp tới rồi, Mạc Nhĩ là cậu ruột của bệ hạ đấy.

Trước mắt chúng ta phải đồng tâm hiệp lực nghĩ cách đối phó với đám người Trung Nguyên sắp tới đây…”
Khi Cổ Đức đệ nhị đi vào đại điện, trông thấy các đại thần quyền cao chức trọng, bỗng nộ khí xung thiên:
“Người Trung Nguyên còn chưa tới đã nghe nói có kẻ muốn chạy trốn, đây là thứ mà các ngươi gọi là lòng trung thành sao?”

Tất cả mọi người đều im phăng phắc, vài tên thân vương toát hết mồ hôi hột…
Cổ Đức đệ nhị tiếp tục lạnh lùng nói: “Hiện giờ kẻ địch đang tới, ta sẽ tạm thời coi như không biết gì, nhưng nếu kẻ nào dám lơ là nhiệm vụ trong cuộc chiến, lúc đó đừng trách ta ra tay độc ác”.

Thấy không ai lên tiếng, là một hoàng thân quốc thích, Lý Bối bước lên nói: “Bệ hạ không cần lo lắng quá, thần thấy đám người Trung Nguyên này chỉ khua chiêng gõ trống vậy thôi, bọn chúng có năng lực để tấn công Ba Nhĩ Đồ chúng ta sao?”
“Lý Bối thân vương, ngài có đọc được tin tức truyền về của Đặc Mẫu Đa Đặc, miêu tả như thế nào về đám người Trung Nguyên kia không?”
Lý Bối nói bằng giọng khó chịu: “Đặc Mẫu Đa Đặc lãnh đạo hai mươi vạn binh lính, chưa chiến đã hàng, thực sự là một hành động vô cùng sỉ nhục.

Những gì hắn nói trong thư chẳng qua chỉ là cái cớ, nếu người trung nguyên thực sự lợi hại như vậy, tại sao đến giờ mới ra tay?”
Cổ Đức đệ nhị đanh mặt lại: “Theo những gì ta biết về Đặc Mẫu Đa Đặc, ông ta không phải kiểu người ra vẻ ta đây.

E rằng năng lực chiến đấu của người trung nguyên thực sự đã vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.

Trước mắt, trận chiến gần kề, chúng ta vẫn cần phải cẩn thận, các vị có đối sách nào không?”
Lý Bối nói: “Bệ hạ, theo tình báo của chúng ta, vương triều mới của đất nước Hoa Hạ ở trung nguyên có khoảng ngàn thuyền chiến, muốn đưa đại quân của bọn chúng tới lãnh thổ chúng ta trong thời gian ngắn là điều không thể, vậy nên thần kiến nghị, chúng ta tập trung toàn bộ thuyền chiến hiện có, nghênh chiến và chặn bọn chúng ở trên biển”.

Một đại thần đứng bên cạnh nói: “Lý Bối thân vương, hai ngàn thuyền chiến kiểu mới của chúng ta đã bị đám hải quân trung nguyên huỷ cả rồi, chỉ dựa vào một ngàn thuyền chiến góp nhặt hiện giờ của liệu có ổn không?”