Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 420: 420: “thân Vương Mạc Nhĩ Phải Không”





Trình Khai Sơn liếc hắn ta, nói: “Ngươi thật lắm lời”, sau đó rời khỏi.

Tiếp theo, vô số người Ba Nhĩ Đồ bị thương đều bị đưa ra ngoài.

“Còn có người bị thương nào nữa không?”
Advertisement
Một tên Ba Nhĩ Đồ chạy tới, chỉ vào tay mình.

“Ta…ta bị thương rồi, ngươi xem…”
Binh sĩ kia liếc nhìn, chỉ thấy một vết sẹo trên cánh tay, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

“Ngươi cũng muốn đi cùng những người bị thương này?”
Binh sĩ Ba Nhĩ Đồ tưởng rằng ra ngoài chữa trị, dùng sức gật đầu.


Nhóm người bị thương được dẫn ra ngoài thành, đến một trước một cái hố lớn.

Cho đến khi trông thấy vô số người bị đẩy thẳng xuống hố, tiếng ai oán hét thương vang vọng, binh sĩ kia mới sững sờ.

“Quân gia…ta…ta không sao, ta không bị thương…”, binh sĩ Ba Nhĩ Đồ hoảng loạn hét lên, nhưng tất cả đã muộn…
Mạc Nhĩ bị treo vào một chiếc xe ngựa, kéo về thành Long Xương, những bách tính trong thành từng bị hắn ta áp bức đều trông thấy, Mạc Nhĩ không một mảnh vải che thân, run rẩy ngồi xổm trong lồng.

Trên xe ngựa còn treo một tấm biển: “Đây là tên súc sinh Mạc Nhĩ, đừng đánh vào đầu, dễ gây chết người”.

Vô số trứng gà thối, đá sỏi bay về phía Mạc Nhĩ, ném đến nỗi toàn thân hắn ta trầy xước đầy máu.

“Đừng ném vào đầu, đừng ném vào đầu nhé…, Trình tướng quân bảo phải để người sống, đừng ném chết hắn ta”.

Khi xe ngựa đến phủ tổng đốc, Mạc Nhĩ đã hấp hối, Trình Khai Sơn trông bộ dạng sống dở chết dở của hắn ta, quát: “Ai làm đây? Không phải bảo bắt người sống về à?”
“Trình tướng quân, bách tính trong thành đều dùng sức đánh, ta khó khăn lắm mới giữ được cái mạng hắn ta”.


“Làm càn, lập tức gọi đại phu chữa trị”.

Mạc Nhĩ thở đứt quãng, nhìn đại phu đang chuẩn đoán cùng với ánh mắt tràn đầy quan tâm của Trình Khai Sơn, khẽ mừng thầm, không lẽ tên tướng quân này biết hắn ta quan trọng, cho nên không dám đắc tội với vương triều Ba Nhĩ Đồ?
Nhưng thực ra do hắn ta không nghe hiểu Trình Khai Sơn đang nói gì mà thôi.

“Nhất định phải chữa trị cho hắn ta, nếu không hành hạ nổi mười ngày nửa tháng, chúng ta còn mặt mũi nào với bách tính thành Di Châu”.

Vài ngày sau, Mạc Nhĩ khôi phục sức khỏe, được đưa đến đại viện phủ tổng đốc, hắn ta quen thuộc nơi này khỏi nói, mấy chiếc lồng để nhốt nữ nhân vẫn còn nguyên ở đó.

“Thân vương Mạc Nhĩ phải không?”, Trình Khai Sơn mỉm cười thân thiện.

“Đúng…đa tạ Trình tướng quân cứu ta, đợi ta quay về Ba Nhĩ Đồ, nhất định sẽ hậu tạ Trình tướng quân”.

“Aiz, gấp gì chứ, số tiền ngươi gom hai năm nay, ta đã thu hết rồi, còn ngươi, đừng vội đi nhé, ở lại mấy hôm, có rất nhiều bằng hữu muốn gặp ngươi đó”.

Mạc Nhĩ giật giật khóe miệng, đó là số tiền hắn ta liều mạng cướp từ nhiều quốc gia khác, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ điều đó không quan trọng nữa, hiện giờ việc cấp bách nhất là giữ cái mạng này.