“Vạn tuế…”
Không biết ai hô to một tiếng, bên ngoài thành, những nghĩa quân và dân chúng đang quan sát cũng vô thức hô theo.
Advertisement
“Vạn tuế…”
“Tân hoàng vạn tuế…”, rất nhiều dân chúng và nghĩa quân cũng đã biết lai lịch của những binh lính này.
Trên tường thành, sau khi nhìn rõ tình hình trên chiến trường, Mạc Nhĩ vô cùng kinh ngạc, mãi vẫn không khép miệng lại được.
Khi nghe thấy âm thanh reo hò bên ngoài thành, hắn ta gầm lên: “Khốn kiếp… có chuyện gì vậy? Sao… sao đám dân đen này lại trở nên lợi hại như vậy?”
Lúc này, Đặc Mẫu Đặc Nam bên cạnh không có quá nhiều cảm xúc, hắn ta trầm giọng nói: “Chuyện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ta, sợ là lần này chúng ta đều bỏ mạng tại đây!”
“Cái gì? Không thể nào! Ta không muốn chết ở cái nơi quái quỷ này! Chúng ta còn có hơn hai mươi vạn quân đội, ta sẽ liều mạng cùng bọn họ”, Mạc Nhĩ phát cuồng.
Đặc Mẫu Đặc Nam lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi vốn không biết chúng ta đang đối mặt với một đội quân như thế nào, thậm chí, bọn họ còn chưa dùng đến thứ vũ khí biết bay kia, e là…”
“E là cái gì? Ngươi mau nói đi…”
Trong mắt Đặc Mẫu Đặc Nam bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi tột độ, hắn ta trầm tư hồi lâu rồi nói: “E rằng bọn họ vốn không xem trọng chúng ta, tất cả chỉ là lừa chúng ta mà thôi.
Nếu ta đoán không sai, đám người này muốn đợi hạm đội cuối cùng của chúng ta đến, sau đó tiêu diệt toàn bộ hạm đội của vương triều Ba Nhĩ Đồ”.
Mạc Nhĩ tỏ vẻ không thể tin được, dựa vào cái gì? Rốt cuộc bọn họ dựa vào cái gì? Chỉ có bốn, năm vạn nhân mã mà dám kiêu ngạo vậy ư?
“Không… Ta phải rời khỏi nơi này, ta muốn đến bến cảng, ta không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa…”
Nói xong, Mạc Nhĩ lập tức xoay người đi.
Đặc Mẫu Đặc Nam lạnh lùng nói: “Bắt hắn lại”.
Mấy tên lính vọt đến bắt lấy Mạc Nhĩ, hắn kích động mắng to: “Đặc Mẫu Đặc Nam, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi dám bắt ta à?”
“Ngươi nên biết, những… hạm đội còn sót lại kia chính là hi vọng cuối cùng của vương triều Ba Nhĩ Đồ ta.
Cho nên ta phải có trách nhiệm với quốc phương.
Truyền lệnh cho hạm đội nhanh chóng quay về điểm xuất phát, ta sẽ đích thân viết một bức thư cho quốc vương, nói với ngài ấy rằng vĩnh viễn đừng đặt chân lên lãnh thổ Trung Nguyên.
Hiện tại, Trung Nguyên đã không còn như trước, không giống những gì chúng ta từng biết, bây giờ, chúng ta không thể trêu chọc họ…”
Nghe xong, Mạc Nhĩ sợ hãi hét lên: “Không… Không, để ta rời khỏi đây, ta là cậu của quốc vương, hắn sẽ không bỏ rơi ta.
Van xin ngươi, để ta rời khỏi đây…”
“Ngươi muốn đi cũng được, tự ngồi thuyền nhỏ mà đi, hạm đội Ba Nhĩ Đồ của ta sẽ không bao giờ đến đây nữa”.
Với tư cách là vị đô đốc nổi danh nhất vương triều Ba Nhĩ Đồ, đứng trước bờ vực sinh tử, Đặc Mẫu Đặc Nam đã đưa ra quyết định có lợi nhất cho quốc gia của mình.
Thế nhưng hắn ta vĩnh viễn không tưởng tượng được thứ đang chờ đợi mình và vương triều Ba Nhĩ Đồ trong tương lai.
“Xếp thành hàng… tiến lên…”
Bên ngoài thành, đội súng kíp đã bắt đầu đẩy mạnh thế công, đội hình chỉnh tề tựa như cái bóng của tử thần từ từ bao phủ khắp chiến trường.
Những phương trận phía sau đang đợi lệnh cũng bắt đầu hoảng loạn.
Tiến công? Hay rút lui? Nhìn thấy kết cục của 40, 50 phương trận phía trước, tất cả bọn họ đều hiểu ra rằng lần này bản thân e là lành ít dữ nhiều rồi.
“Tu tu…”
Tiếng còi chát chúa vang lên, đó chính là lệnh rút quân của quân đội Ba Nhĩ Đồ.
Vô số phương trận Ba Nhĩ Đồ bắt đầu lui về phía sau, nhưng ra khỏi thành thì dễ, vào thành mới khó.