“Không… không phải, hạm đội của chúng ta đến là để đón chúng ta về nước, đô đốc Đặc Mẫu Đặc Nam nói rằng Ba Nhĩ Đồ bằng lòng rút khỏi Di Châu”.
Trình Khai Sơn lạnh lùng nói: “Rút khỏi Di Châu? Ha ha… các ngươi nghĩ đây là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
“Tướng quân có điều kiện gì?”
Advertisement
“Điều kiện à? Rất đơn giản, để đầu của các ngươi lại đây…”
Những lời này rõ ràng là không có ý định nghị hòa, sứ giả cũng đã chịu hết nổi rồi.
“Được, nếu đã như vậy, chúng ta gặp nhau trên chiến trường”.
Nói xong, sứ giả quay đầu bước đi.
“Đứng lại”, sau lưng đột nhiên vang lên giọng Trình Khai Sơn.
Sứ giả còn chưa quay đầu lại đã nghe ba chữ: “Lăn ra ngoài”.
Đám binh sĩ đứng bên ngoài doanh trướng cũng không muốn bỏ qua cơ hội thăng quan phát tài này, bọn họ nhìn chằm chằm vào sứ giả tựa như sói đói, sẵn sàng cho hắn ta một cước bất kỳ lúc nào.
Sứ giả cũng không phải kẻ ngu, hắn ta thức thời nằm rạp xuống đất, lục cục lục cục lăn ra ngoài…
Thành Long Xương, phủ tổng đốc.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của sứ giả, lại nghe hắn ta kể lại mọi chuyện, Mạc Nhĩ mắng to: “Lũ chuột nhắt không biết sống chết kia đúng là chán sống rồi, đô đốc Đặc Mẫu Đặc Nam, chúng ta có gần 30 vạn nhân mã, có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, cớ sao ngươi còn tự rước lấy nhục?”
“Ngươi thì biết cái gì? Ta đã tận mắt nhìn thấy thứ vũ khí có thể tấn công từ trên bầu trời của bọn họ, nếu như thứ đó được đưa vào sử dụng, chúng ta không thể nào thắng được”.
“Sợ gì chứ? Nếu bọn họ có nhiều vũ khí dạng đó như vậy, e là đã sớm phát động tiến công chúng ta rồi, sao còn chờ đến hiện tại?”
Đặc Mẫu Đặc Nam thở dài nói: “Ngươi nói cũng phải, giờ chỉ khẩn cầu bọn họ không có nhiều vũ khí như vậy, hơn nữa thứ đó không thể tấn công liên tục được”.
“Thùng… thùng… thùng…”
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên, tiếng trống trận nổi lên khắp bốn phía, đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân đã tập kết bên ngoài phạm vi xạ kích của pháo địch, đồng thời, người trong thành Ba Nhĩ Đồ cũng bắt đầu ra khỏi thành bày trận.
Nhìn từ xa, quân đội Ba Nhĩ Đồ tựa như Macedonia Phalanx, không cách nào phá vỡ được, trái lại, đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân có vẻ lẻ loi, trơ trọi, thiếu đi vài phần khí thế.
Mạc Nhĩ đứng trên cổng thành thấy thế, liền cười khoái chí: “Đám người Trung Nguyên này đúng là ngu xuẩn, chúng tưởng chúng ta chưa từng thấy súng bắn lửa à? Lại định dùng thứ đồ chơi kia đối chiến với phương trận của chúng ta, đúng là muốn chết mà”.
Đặc Mẫu Đặc Ma cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, hắn ta cũng từng nhìn thấy súng bắn lửa, thứ đó chỉ bắn được 1 lần, lại không có độ chính xác cao, hơn nữa, thao tác nạp đạn và nhồi hỏa dược cực kỳ lãng phí thời gian, vốn không thể dùng trong tác chiến được.
Chẳng lẽ do hắn ta suy nghĩ nhiều sao?
Phương trận bước từng bước chỉnh tề, bắt đầu tấn công, thế nhưng đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân lại chẳng hề hấn gì.
Lúc này, Lai Trung đứng từ xa quan sát, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng không thôi, không chỉ có hắn, còn có vô số nghĩa quân và dân chúng đều chú mục vào thời khắc này.
Bởi lẽ đây chính là trận chiến quyết định vận mệnh của bọn họ, bọn họ đã chờ đợi quá lâu rồi.
Quân đội hai bên đều tràn đầy tin tưởng đối với bản thân, thậm chí ngay cả khâu dùng cung tiễn thủ đối xạ cũng bị lược bỏ.
Khoảng cách hai bên ngày càng gần, trường thương của người Ba Nhĩ Đồ đã hướng về phía trước.
Vì đảm bảo xạ kích đạt được hiệu quả lớn nhất, đội súng kíp nhận được mệnh lệnh cách càng gần càng tốt, cho nên thủ lĩnh đội súng kíp vẫn chưa hạ lệnh.
Việc này khiến tất cả mọi người tưởng rằng đội quân này vì sợ quá mà phát ngốc.