Thời gian lâu dần, người dân trên đảo không còn ai dám chống đối nữa.
Những sĩ binh và nghĩa quân còn sót lại chỉ có thể trốn trong núi sâu, không dám lộ mặt ra ngoài.
Phủ tổng đốc, đảo Di Châu.
Advertisement
Mạc Nhĩ đang mải ngắm nghía những món đồ nghệ thuật mà mình thu hoạch được từ các quốc gia.
Tác phẩm nghệ thuật của hắn ta không phải thứ gì khác mà là những người phụ nữ còn sống sờ sờ ra đó.
Trong đó có phụ nữ Phù Tang, Cao Ly, cũng có cả thiếu nữ của đảo Di Châu và những người phụ nữ ở đủ các quốc gia mà người Ba Nhĩ Đồ đánh chiếm được.
Mạc Nhĩ tạo ra rất nhiều nhà tù đẹp đẽ để nhốt những tác phẩm nghệ thuật của hắn ta.
Những người phụ nữ này ăn mặc thiếu vải, buộc phải cố gắng lấy lòng Mạc Nhĩ thì mới có thể mong được sống sót.
Càng quá đáng hơn, vì để thoả mãn sự thú tính của mình, Mạc Nhĩ yêu cầu toàn bộ những cô gái từ mười bốn tuổi trở lên phải tới phủ tổng đốc để tham gia tuyển chọn, chỉ cần hắn ta nhìn trúng cô gái nào thì người đó buộc phải ở lại.
Vì vậy mà những cô gái có chút nhan sắc trên đảo Di Châu hiện giờ không dám ở lại nhà, không tìm cách bỏ trốn thì là ẩn nấp trong núi sâu, người dân trên đảo sống cuộc sống như địa ngục trần gian.
“Đám nô lệ lần trước có giá như nào?”
Mạc Nhĩ vừa ngắm tác phẩm nghệ thuật của mình, vừa hỏi.
Một tên hầu cận đứng bên cạnh cười nói: “Mạc Nhĩ thân vương, đám nô lệ được chuyển về nước lần này rất được các quý tộc hoan nghênh, rất nhanh đã bị bọn họ giành nhau mua sạch rồi, nhiều người còn chủ động yêu cầu đặt trước nữa”.
“Ha ha… đám già đầu vô dụng đó, thường ngày thì bày ra cái bộ dạng chính nhân quân tử, không giống như ta, đến lúc gặp được phụ nữ các nước khác lại không nhịn được mà muốn thưởng thức”.
“Đúng… đúng, thân vương các hạ đúng là biết cách làm ăn, đám nô lệ bán cho bọn họ chẳng qua là người mà thân vương các hạ chơi còn dư ra đó, vậy mà bọn chúng còn vui mừng khôn xiết”.
“Nếu đã kiếm được tiền, vậy tiếp tục làm đi, thu thập nhiều thêm các thiếu nữ rồi bán ra”.
“Nhưng… thân vương các hạ, hiện giờ các cô gái trên đảo Di Châu đều trốn đi cả rồi, mặc dù chúng ta chiếm đóng nơi này đã lâu nhưng không quen thuộc vùng núi sâu rừng thẳm bằng người dân ở đây.
Nhiều lần quân đội tiến vào núi vây bắt nhưng đều vô dụng, hiện giờ con gái trên đảo càng ngày càng khó bắt hơn!”
“Hừ… một đám dân đen, có cơ hội trở thành nô lệ của Ba Nhĩ Đồ là vận may của bọn chúng, ấy vậy mà dám chạy, tăng cường phương pháp tru liên, con gái nhà nào dám chạy, toàn thôn đều phải chịu phạt, ta xem bọn chúng có chịu được hay không!"
Di Châu, núi Bảo Liên.
Dãy núi Bảo Liên to lớn, những phiến nghĩa quân còn sót lại vẫn cố gắng bám trụ ở đây, gần đây, những người dân trốn vào trong núi càng ngày càng nhiều.
Các binh sĩ thường ngày đã thiếu ăn thiếu mặc, hiện giờ xem ra không chống đỡ thêm được nữa…
“Tướng quân, sắp hai năm trôi qua rồi, triều đình sao còn chưa phái quân chi viện tới để giải cứu Di Châu, lẽ nào triều đình không cần chúng ta nữa?”
Người được gọi là tướng quân chính là tham tướng Đại Lương trước đây chiếm đóng Di Châu – La Trung.
“Ta cũng không rõ, từ khi thành luỹ bị chiếm đóng, chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với triều đình.
Vốn tưởng triều đình sẽ nhanh chóng xuất binh, không ngờ rằng… ầy.
Hiện giờ số người ngựa còn lại của chúng ta, cộng thêm nghĩa quân gia nhập cũng chưa tới bốn, năm vạn người, thiếu thốn trang bị, vũ khí, muốn đánh bại đám người Ba Nhĩ Đồ cũng rất khó”.
“La tướng quân, thần nghe nói có ngư dân chạy về đất liền, báo tin cho người nhà ở đây, nói rằng không còn Đại Lương tồn tại nữa, hiện giờ Trung Nguyên đã đổi tên thành Hoa Hạ rồi, không biết là thật hay giả”.