Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 335: 335: “đình Chiến…lập Tức Dừng Tiến Công…”





Mỗi phong thư đều viết rất rõ vàng, nghịch phản Hiên Vũ Khuyết đã bị giết, hiện giờ công chúa tiếp quản Đại Lương, tất cả tướng sĩ tham chiến lập tức quy hàng Hắc Kỳ quân gần nhất và quân thủ thành Biện Lương, có thể miễn tội, nếu không đồng loạt quy tội tạo phản, tru di cửu tộc.

Đồng thời mỗi phong thư còn kèm theo một gia thư, nhắn rằng Đại Lương giờ đã là thiên hạ của công chúa, khuyên tướng sĩ nhanh chóng đầu hàng, được miễn tội chết…
Tất cả tướng sĩ đọc thư xong liền náo động kéo quân đến đại trướng trung quân.

Advertisement
Khi bọn họ tới nơi, chỉ thấy cảnh máu tươi rỏ đầy đất, Bạch Đoàn đã tự sát, trên tay cầm thư, trong đó có một trang là bút tích của Lãnh Thiên Minh…
“Bạch đại nhân, Hiên Vũ Khuyết đã bị giết, đại quân Đại Lương không thể nghe theo ngươi nữa, ngươi tội nghịch nặng nề, nhất định phải chết, nhưng niệm tình ngươi cũng là một anh hào, một lòng vì nước, bổn vương cho phép ngươi tự sát, người nhà có thể miễn tội chết”.

Lãnh Thiên Minh.

Còn có một bức là bút tích xiên vẹo của con trai Bạch Đoàn.


“Phụ thân, con nhớ người quá, tại sao người vẫn chưa về nhà…”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả tướng sĩ đều không còn do dự hét lên.

“Đình chiến…lập tức dừng tiến công…”
Lý Thành đem theo một vạn binh sĩ còn lại lê từng bước trên đường, ngoài kia chính là đồng bằng vô bờ bến, hàng chục vạn đại quân đang đứng ở đó…
Vài vị tướng quân bước tới, chắp tay, nói: “Lý tướng quân, bọn ta đều là kẻ phục hoàng mệnh, thân bất do kỷ, giờ đây công chúa đã lấy được thành Thiên Khải, chúng ta nguyện ý quy phục công chúa”.

Lý Thành không nói gì, quay lại nhìn những tướng sĩ thương tích đầy mình, mặt mày bầm tím, sau đó nhớ tới Mạc Nhị Cẩu và những binh sĩ Hắc Kỳ quân dù chết vẫn kiên quyết không đầu hàng, đột nhiên giơ cao thanh đao trong tay, hét lớn.

“Chúng ta thắng rồi…những huynh đệ trên trời, mọi người nhìn thấy không…chúng ta thắng rồi…”
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện tại đường Hà Khẩu, vài chục vạn đại quân đứng trầm mặc một bên, bên còn lại là một vạn quân tàn dư, đang không ngừng hô hào chiến thắng, lệ rớm khóe mắt…

Thành Thiên Khải, Đại Lương.

Trên đại điện, Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi ngồi phía trước, Lưu Bất Đắc đứng giữa đại điện, tay cầm một bức thư.

“Các vị, đây là di chiếu của hoàng đế Hiên Vũ, truyền vị trí kế thừa cho công chúa Hiên Vũ Ngọc Nhi, cùng phu quân trị an thiên hạ, hiện giờ, công chúa chuẩn bị gả tới Bắc Lương, vậy Bắc Lương vương có quyền tiếp quản Đại Lương, hy vọng các vị hiểu rõ, đây có lẽ là kết quả tốt nhất cho Đại Lương”.

Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, thấy nàng im lặng, mỉm cười với hắn, Lãnh Thiên Minh đứng dậy, nói.

“Ta hy vọng từ nay về sau, Trung Nguyên sẽ không còn phân chia Đại Lương, Bắc Lương, toàn dân thiên hạ về một nhà, trong lần bình phản đảng này, những người có công sẽ được trọng thưởng, những nghịch đồ tham gia mưu phản, xử chết toàn bộ…những người thân bất do kỷ có thể miễn tội”.

Hắn hít một hơi sâu, rõng rạc nói: “Tuyên chỉ”.

Một thái giám bước tới, đón lấy thánh chỉ.