Bắc Lương, bắc cảnh, thành Kim An.
Lãnh Liệt Vương nằm trên giường xem thư gửi đến từ đô thành, đây đã là bức thư thứ ba trong tháng này rồi, bệnh tình của ông ta ngày càng nghiêm trọng, e rằng không còn bao lâu thời gian nữa.
Advertisement
Nhưng đọc được bức thư mà Lãnh Thiên Minh viết tay cho mình, Lãnh Liệt Vương không kiềm được mà bật cười.
"Không ngờ được chuyện mà ta mưu đồ cả đời, con trai của ta lại nhẹ nhàng hoàn thành, Thất hoàng tử này của ta lẽ nào thật sự là thiên mệnh quay về? Bất luận thế nào, Bắc Lương ta có thể thống nhất trung nguyên, ta thật sự chết không còn gì luyến tiếc".
Trần công công bên cạnh cười nói: "Đại vương, Thất hoàng tử thật sự càng ngày càng có phong phạm của người rồi".
"Hiện tại nó mới là đại vương, hơn nữa còn vượt xa ta, đúng rồi, tộc Hồng Mao gần đây có dị động gì không?"
"Không có tin tức gì, từ lần trước khi Thất hoàng tử đánh cho bỏ chạy đến nay cũng không dám làm loạn".
"Ừ, tộc Hồng Mao này cũng là một đại họa thầm kín, bây giờ nghĩ lại thiên hạ này thật sự quá lớn, Đại Lương, Hồng Mao, Phù Tang, tộc Phan ở phía nam, phía tây thì có man di hải ngoại, cũng không biết sau này rốt cuộc sẽ thế nào".
"Đại vương, người không cần phải lo lắng nhiều, Thất hoàng tử tuổi trẻ tài cao, nhất định có thể dẹp yên tất cả giặc ngoại xâm".
Lãnh Liệt Vương gật đầu, yên lặng không nói gì.
"Cũng không biết ta còn có cơ hội để gặp lại Thiên Minh và tiểu vương tôn Thần An của ta hay không".
Bắc Lương, đô thành.
Lãnh Thiên Minh sau khi nhận được thư của Trình Khai Sơn, vẻ mặt không hiểu.
Giặc Oa tuyệt đối không có ý đồ tốt, việc này là không cần nghi ngờ, nhưng đột nhiên lại thay đổi thái độ, chắc chắn là có nguyên nhân.
Với đức tính của giặc Oa, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua, dân tộc ác độc này phải đánh thật kiên quyết, đánh cho thừa sống thiếu chết thì mới nghe lời, hoặc là dứt khoát phải đánh chết...!
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ rất lâu mới quyết định gặp mặt đoàn sứ giả giặc Oa, bất luận thế nào, bản thân hắn hiện tại vẫn chưa có đủ năng lực để thảo phạt Phù Tang, vậy cứ làm rõ ý đồ của chúng trước, cũng chắc chắn không có chỗ hại.
"Đợi đến khi trung nguyên thống nhất, kinh tế, quân sự của quốc gia từ từ hồi phục lại, sẽ có một ngày ta dẵm chân lên thổ địa của Phù Tang ngươi, mạnh mẽ dạy các ngươi cách làm người".
Lãnh Thiên Minh vừa nghĩ vừa nói: "Hồi thư lại cho Trình Khai Sơn, phái quân đội hộ tống sứ giả Phù Tang đến đô thành, chăm sóc người thật tốt cho ta, đừng để mất".