Đông đảo đại thần phía dưới rối rít gật đầu: “Đúng vậy…”
“Ngươi…”
Lãnh Thiên Tinh nhất thời nói lời giận dữ, kết quả bị Quản Cùng bắt thóp, nhìn cái tên kim khoa đầu giáp không biết ngốc thật không giả vờ ngốc này, Lãnh Thiên Tinh cười nói: “Ngươi còn muốn làm kim khoa đầu giáp không?”
“Ta vốn chính là vậy, sao phải muốn”.
“Có tin bây giờ ta cách chức ngươi không?”
Advertisement
“Tam hoàng tử, cách chức quan này chỉ có đại vương mới có tư cách, ngài vẫn chưa phải đâu”.
“Ngươi… được… được, ngươi chờ đó, chờ ta lên làm đại vương, việc đầu tiên chính là cách chức quan của ngươi”.
Nói xong Lãnh Thiên Tinh nhìn về phía đám người trong đại sảnh, hắn ta nói: “Bây giờ các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao, vương vị này ta ngồi chắc rồi, người thuận theo ta có thể thăng quan tiến chức, người không thuận theo ta thì các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi”.
“Bộp bộp bộp…”
Một tràng vỗ tay vang lên.
“Xuất sắc, xuất sắc lắm, tam ca, huynh không làm diễn viên thì quá đáng tiếc”.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chính là Lãnh Thiên Minh dẫn một đội Hắc Kỳ binh đi vào.
“Ngươi… sao ngươi chưa chết?”
“Tại sao ta phải chết?”
Lãnh Thiên Tinh hoảng hốt nói: “Cái này không thể nào… không thể nào, độc này vốn không có thuốc nào cứu được”.
“Vậy ý của huynh là huynh hạ độc mưu hại bổn vương?”, Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nói.
“Không… không… người đâu, người đâu”.
“Đừng gọi nữa, mấy người của ngươi sớm đã bị bắt rồi, để một lưới tóm gọn ngươi và đồng đảng của ngươi, ta đã phối hợp với ngươi diễn ra một vở kịch hay, sao nào? Vui không? Kích thích không?”
“Không… không, không thể nào”.
“Bắt tam hoàng từ cùng mấy tên đại thần này đi cho ta”, Lãnh Thiên Minh vừa đi về phía ngai vàng vừa nói.
Những đại thần trước đó bị tam hoàng tử mua chuộc lúc này cũng hoảng hồn, không ngừng dập đầu nhận sai: “Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng”.
“Mấy người các ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng ta đều không biết gì sao? Tư thông hậu cung, mưu nghịch tạo phản”, nói xong Lãnh Thiên Minh cả giận: “Dẫn người phụ nữ tới cho ta”.
Mấy binh sĩ Hắc Kỳ quân kéo Dụ quý phi vào.
Dụ quý phi ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Thiên Minh, bà ta cũng kinh sợ nói: “Ngươi… ngươi là người hay quỷ?”
“Đương nhiên ta là người rồi…”
“Cái này không thể nào, ta… ta…”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Độc gì? Độc dược là bà đích thân giao cho Lý công công đúng không?”
Dứt lời đám người Lý công công từ phía sau đi ra, ông ta quỳ xuống đất nói: “Đại vương không tính toán hiềm khích lúc trước, đối với tiểu nhân ơn nặng như núi, làm sao ta có thể phản bội đại vương, Dụ quý phi cấu kết cấm vệ hậu cung, dâm loạn cung đình, còn âm thầm cấu kết với đại thần mưu hại đại vương, những thứ này đại vương đã sớm biết, chờ các ngươi nhảy ra thôi”.
“Lý Cao, tên thái giám chết bầm này dám phản bội ta, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết”, Dụ quý phi mắng lớn.
“Bà im miệng đi, ở trước mặt đại vương còn dám vô lễ, bà quả thật gan lớn tày trời”.
Lãnh Thiên Minh nhìn hai người chó cắn nhau ở đó, hắn từ từ đi xuống đứng bên cạnh Dụ quý phi nói nhỏ: “Dụ quý phi, bà nói xem trông bà xinh đẹp như vậy, có phải đàn ông đều sẽ thích không?”
Dụ quý phi lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Minh, bà ta mắng: “Cái tên phế hoàng tử ngươi, năm đó ta nên giết chết ngươi sớm một chút, giống như giết chết mẹ ngươi vậy”.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh kinh hãi, ánh mắt tàn bạo nhìn Dụ quý phi nói: “Cái chết của mẹ ta có liên quan đến bà?”