Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 252: 252: Có Chút Thú Vị





1: Ngươi cảm thấy thế nào mới có thể là một vị quan tốt?
2: Tây Bắc mấy năm liên tục đại hán, triều đình nên xử trí thế nào?
Advertisement
3: Ngươi cảm thấy Bắc Lương ta hiện nay việc quan trọng nhất cần làm là gì?
Câu hỏi ví dụ như vậy phải đến mười mấy câu, nhưng không có một câu nào liên quan đến thơ từ ca phú...!
"Đây, đây không phải đang đùa đấy chứ?"
Khi kỳ thi kết thúc, trong ngoài cả trường thi tràn ngập tiếng ồn ào huyên náo, thậm chí còn lẫn cả tiếng khóc lóc, tất cả quan giám khảo cũng tỏ ra bất đắc dĩ.


Nhưng Quản Cùng không giống vậy, kỳ thi này hắn ta như được dốc bầu tâm sự với người bạn thân quen nhiều năm vậy, toàn bộ đã viết hết ra những suy nghĩ trong lòng suốt bao năm qua.

Làm thế nào để làm một vị quan tốt?
Tất nhiên là mọi việc đều phải lấy dân làm chính, câu nói này nói thì dễ, nhưng làm được lại vô cùng khó khăn, quan lại từ xưa tới nay có ai đều không từng là một thanh niên đầy hứa hẹn lòng mang thiên hạ chứ, nhưng đến cuối cùng chẳng phải đều sa lầy vào thế tục này sao.

Cho nên muốn làm được một vị quan tốt thì bắt buộc luôn phải có cách thức tỉnh bản thân, quan tốt hay không tốt đều không thể tự mình đánh giá, mà nên do dân chúng đánh giá mới đúng.

Lấy ví dụ thêm như câu hỏi Tây Bắc mấy năm hạn hán liên tiếp, triều đình nên cho gieo trồng một vài cây cối và cây trồng dễ sống, ví dụ như khoai lang vừa được đưa vào, còn có thể dẫn mương từ nước do tuyết tích tụ ở Thiên Sơn tới Tây Bắc, mặc dù nghe như thiên phương dạ đàm, nhưng chỉ cần triều đình muốn làm thì hoàn toàn có thể làm được.

Thêm nữa, vấn đề lớn nhất hiện tại của Bắc Lương chính là khoảng cách giàu nghèo quá lớn, dân trí chưa cao, mặc dù hiện tại đã có rất nhiều chính lệnh có ích cho dân sinh, nhưng bách tính lại rất khó để hiểu, chính lệnh trên dưới khó mà truyền đạt, dẫn đến rất nhiều chính sách tốt lại khó thực hiện, triều đình nên rộng đường ngôn luận, nghĩ cách để có thể truyền đạt kịp thời chính lệnh đến các địa phương, đồng thời trưng cầu ý kiến của dân chúng, cho phép những ý kiến khác nhau xuất hiện.


Tóm lại Quản Cùng đã viết hết ra toàn bộ suy nghĩ của mình không chút kiêng sợ lên giấy thi, có thể giãi bày suy nghĩ của mình với người khác đúng là sảng khoái làm sao.

Kỳ thi lần này hoàn toàn phá vỡ mọi giáo dục của Bắc Lương, rất nhiều câu hỏi trong đề thi trước đây thậm chí còn bị cấm đoán, nhưng từ khi đề thi này ra, rất nhanh khắp các con phố của Bắc Lương đều bắt đầu bàn luận về xu thế chung của thiên hạ này.

Khi không nhiều bài thi được đưa lên, Lãnh Thiên Minh xem qua một lượt, cuối cùng dừng lại rất lâu ở bài thi của Quản Cùng.

"Có chút thú vị".

Quan tốt hay không tốt phải do bách tính đánh giá mới đúng, đây không phải là bỏ phiếu sao, sau này quan viên của các khu quản hạt hoàn toàn có thể thực hiện quyền bỏ phiếu của dân, mức độ hài lòng cao thấp của dân với quan viên đều có thể trực tiếp quyết định việc đi hay ở và lương bổng của quan.


Lại thêm việc dẫn nước cho Tây Bắc này, bản thân Lãnh Thiên Minh cũng vẫn luôn cân nhắc, hơn nữa Tây Bắc là nơi gió cát, cũng đặc biệt phù hợp với việc trồng khoai lang, còn cả hoa quả như dưa hấu, nho...!
Còn cả việc chính lệnh khó thông báo là bệnh chung của xã hội phong kiến, dân chúng không hiểu quốc gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên rất khó dung nhập với quốc gia, đó chính là...!phát hành báo giấy...!in ấn những đại sự gần đây xảy ra trong nước thành văn bản, phát hành trên toàn quốc, để dân chúng có thể nắm bắt được mỗi chuyện xảy ra trong nước bất cứ lúc nào...!
Xem xong bài thi của Quản Cùng khiến Lãnh Thiên Minh vẫn luôn rối rắm hiểu ra, có đôi khi vấn đề mà ngươi đau đầu trong mắt người khác lại căn bản không phải là vấn đề, đổi cách suy nghĩ nhìn nhận sự việc khác đi có lúc thật sự sẽ có hiệu quả không ngờ được tới.