Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 219: 219: “chỉ Có Một Cách Ta Đích Thân Đi!”





Hiên Vũ Khuyết suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Không cần, chuyện này lại không có chứng cứ xác thực, chúng có thể làm gì được ta! Giang sơn Đại Lương chỉ có thể thuộc về Hiên Vũ Khuyết, ai dám cản ta đều phải chết”.

Sau đó Hiên Vũ Khuyết xoay người, trước mặt là mấy ngàn người mặc đồ đen đứng đó, Hiên Vũ Khuyết nói: “Ta nuôi các ngươi nhiều năm như thế, các ngươi nên hiểu rõ giá trị của mình.

Nếu ta thất bại thì tất cả mọi người, kể cả người nhà các ngươi cũng phải chết, rõ chưa?”
Advertisement
Mấy ngàn người mặc đồ đen ngay ngắn quỳ một gối xuống nhưng không phát ra một tiếng động…
Trong phủ Thanh Châu
Từ sau khi gặp Tẫn An Tư Lang, Lãnh Thiên Minh vẫn luôn suy nghĩ về việc nên đối phó với đám hải tặc này thế nào, số lượng hải tặc đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Theo bản đồ phòng thủ của Đại Lương, việc triển khai quân sự ở phía nam khá thấp, nếu hải tặc tấn công vào từ phía nam thì với mức hung hãn của chúng rất có thể sẽ chiếm đóng được một khu vực rộng lớn trong thời gian ngắn, đến lúc đó người chịu khổ là người dân Đại Lương.


“Ngươi là người Đại Lương, nên làm thế nào, ngươi có suy nghĩ gì không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi Lãnh Hàn.

Lãnh Hàn nghiêm túc nói: “Từ lúc biết được chuyện này, ta cũng ngày đêm suy nghĩ nhưng cho dù thế nào chúng ta đều rất khó can thiệp vào chuyện của Đại Lương, thế nên muốn giải quyết chuyện này thì phải báo trước với Đại Lương”.

“Nhưng theo những gì Tẫn An Tư Lang nói, hiện giờ Đại Lương có rất nhiều quan viên đã bị mua chuộc, một khi tin tức bị lộ ra là sẽ mất đi cơ hội tốt để tấn công hải tặc, vì vậy muốn đạt được sự hợp tác thì phải nghĩ cách tiêu diệt nội gián”, Lãnh Thiên Minh nói.

Lãnh Hàn nói: “Đây cũng là điều ta lo, hễ chúng ta truyền thẳng tin tức này đến Đại Lương, tạm thời không nói việc họ có tin hay không, dù tin là thật, tin tức cũng bị lộ ra ngoài, Phù Tang chắc chắn sẽ thay đổi kế hoạch, ngược lại chúng ta rơi vào bất lợi, hơn nữa tình hình hai nước hiện giờ mà trực tiếp can thiệp vào thì rất khó”.

Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Thật ra có một cách, đó là để Đại Lương nghĩ chúng ta thật sự có thành ý, bằng lòng tin chúng ta”.


“Nhưng lúc này muốn khiến Đại Lương tin chúng ta nào phải dễ, dù sao chủ soái Bắc Lương cũng vừa giết Nhị hoàng tử của họ!”, Lãnh Hàn nói.

“Chỉ có một cách, ta đích thân đi!”, Lãnh Thiên Minh nói.

Lãnh Hàn sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Thật ra ta vẫn luôn thắc mắc tại sao ngài lại quan tâm đến dân Đại Lương như thế, nếu Đại Lương bị Phù Tang chiếm đóng chẳng phải là cơ hội tốt nhất của ngài sao?”
Lãnh Thiên Minh sửng sốt, từ khi đến thế giới này, mình vô thức không xem Bắc Lương là ngoại tộc, nguyên tắc “không được chia cắt một nước Hoa thống nhất” luôn phải được giữ vững dù là khi nào…
“Hả… ờ thì… màu da và ngôn ngữ giống nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau, ha ha…”, Lãnh Thiên Minh cũng không biết nên giải thích thế nào bèn nói linh tinh vài câu.

“Hay đừng đi, ngài là vua mới của Bắc Lương, nếu ngài xảy ra chuyện gì, Bắc Lương ắt sẽ loạn”, Lãnh Hàn nói.

Lãnh Thiên Minh trầm giọng nói: “Không được, ngươi đi thì họ sẽ không tin”.