Do luyện tập thường xuyên, cả đội Hắc Kỳ quân tập trung khá nhanh, khi đi qua biên giới Sơn Đông, đã tập hợp được mười sáu vạn quân, bao gồm bốn vạn kỵ binh, bốn vạn quân hỏa tiễn, tám vạn bộ binh, đội hỏa tiễn thay thế hoàn toàn cung thủ.
Người đi cùng Lãnh Thiên Minh lần này là Mạc Nhị Cẩu…
“Thất hoàng tử, chúng ta đã hỏi các thành trì trên đường, không ai nhận được thư cứu viện của đại vương”.
“Ừm, xem ra Đa Đoạt tướng quân đoán không nhầm, phụ vương nhất định đã trúng bẫy, hiện giờ chúng ta là hy vọng duy nhất, truyền lệnh xuống, hành quân ngày đêm, không đến lúc vạn nhất không được nghỉ ngơi”.
“Tuân mệnh”.
Thực ra trong lòng Lãnh Thiên Minh cũng không phân rõ, hắn đối với Lãnh Liệt Vương là loại tình cảm gì, không đến mức hận, càng không đến mức thương, có lẽ do hắn không trải qua thời gian khổ sở của thất hoàng tử khi bé, nhưng ít nhất, từ khi hắn đến thế giới này, có thể cảm nhận được, Lãnh Liệt Vương có cảm tình với hắn, muốn thực hiện nguyện vọng to lớn của mình, vẫn còn rất nhiều con đường phải vượt qua…
Nửa trên núi Tuyết Long tuyết trắng quanh năm, khi trời chuyển lạnh sẽ thấy hoa tuyết, vào lúc những bông hoa tuyết tinh khôi bao phủ toàn bộ ngọn núi hùng vĩ, nơi đây xuất hiện cảnh tượng linh thiêng lạ kỳ, mà hôm nay, trên nền tuyết trắng xóa thần thánh đó, những bông hoa đỏ thẫm chói mắt sẽ nở rộ…
Đại trướng cấm quân Lãnh Liệt Vương.
“Tùng…tùng…tùng…”, tiếng trống inh tai vang lên, xung quanh núi Tuyết Long toàn bộ bị quân Hồng Mao bao vây, Lãnh Liệt Vương đã chọn tuyệt lộ cho mình, mặc dù nơi này không có đường lui, nhưng cũng chỉ có một đường tiến công.
“Đại vương, kẻ địch bắt đầu tấn công rồi”.
“Có bao nhiêu?”
“Theo quan sát, không dưới ba mươi vạn, nếu tình báo không sai, tổng số lượng quân địch vượt hơn năm mươi vạn”, thống lĩnh cấm vệ nói.
Lãnh Liệt Vương gật đầu: “Cho cấm quân chuẩn bị sẵn sàng, bổn vương sẽ đứng sau họ, đi cùng với họ, nam tử Bắc Lương chúng ta chiến tử sa trường”.
Thống lĩnh cấm quân ngập ngừng: “Đại vương, cấm quân đã tự quyết định, tìm cơ hội mở đường máu cho ngài, chỉ cần ngài có thể thoát, chúng ta coi như không hy sinh uổng phí, nếu như ngài thật sự chiến tử tại núi Tuyết Long, cấm quân hổ thẹn với Bắc Lương…”
Lãnh Liệt Vương không nói gì, bước ra khỏi đại trướng, những cấm quân đang tập hợp lập tức quỳ xuống bái kiến.
“Cấm quân đều là những tinh anh đi theo ta cả nửa đời, chỉ tiếc rằng hôm nay các ngươi sẽ phải bồi táng với ta, cùng rời xa giang sơn tươi đẹp này, từ ngày đăng cơ, trong mắt Lãnh Liệt Vương ta không tồn tại hai chữ ‘sợ hãi’, ta chỉ hy vọng các ngươi không làm mất khí phách nam nhi Bắc Lương, cùng ta chém giết thật thống khoái, kiếp sau tiếp tục chiến đấu…”, Lãnh Liệt Vương hét lớn.
“Chiến đấu đến giọt máu cuối cùng…”
Tất cả cấm vệ quân đều đồng thanh hét lên, với tư cách là cấm quân hơn nửa đời người, tính mạng bọn họ sớm đã gắn liền với Lãnh Liệt Vương…
Hai vạn kỵ binh Hồng Mao xông tới, tuyết dày tích dưới móng khiến tốc độ đám ngựa bị chậm lại, nhưng khí thế chúng không hề suy giảm, thoắt cái, đoạn đường chưa đầy trăm mét đã phủ kín chiến mã…
“Những người cầm khiên, xếp thành ba hàng…trụ vững”, một cấm quân hô lên.
Mục đích của việc xếp ba hàng là giảm tốc độ tấn công của kỵ binh, nhưng đồng thời có nghĩa là, hàng ở giữa sẽ bị kẹt chết cứng…
Trên đoạn đường trăm mét, ba hàng khiên được dựng đứng, phía sau họ là hàng ngàn người đang chống đỡ, kỵ binh tiên phong của địch như con quái thú bóng đêm vồ lên khiên chắn, “rầm”, rất nhiều binh sĩ hàng đầu không chống nổi, bị hất văng cả người cả khiên lên không trung, những đợt công kích liên tục, âm thanh vũ khí va chạm với khiên chắn vang lên, các cấm quân phía sau dùng toàn lực giữ vững hàng khiên trước mình, vô số binh sĩ cầm khiên bị kẹp chết, lấy sinh mạng mình để chặn làn sóng tấn công dữ dội của kẻ địch…
Lần tiến công đầu tiên không phá vỡ được hàng phòng thủ, kỵ binh chỉ có thể chuyển sang dùng trường đao đâm tới…
“Cung thủ, bắn tiên…trường thương thủ, đâm xuyên”.
Năm ngàn cấm quân phía sau bắn ra hàng loạt mũi tên vào đám kỵ binh, một lượng lớn kỵ binh bị bắn chết, chỉ trong thời gian ngắn, khu vực giao tranh đã không còn thấy màu trắng của tuyết, mà khắp nơi đều là những vũng đỏ thẫm…
“Thân vương Ngải Lợi Đặc, đường núi nhỏ hẹp, vách núi treo leo, kỵ binh không thể tiến công, hay là đổi bộ binh đi”.