Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 187: Chương 187





Tân Cửu: “Được, ta sẽ nhanh chóng cho người tìm hiểu”.

Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Trừ việc chia ruộng đất cho bách tính, còn phải khuyến khích họ khai hoang, hiện giờ đất hoang phế trong Sơn Đông quá nhiều, nếu có thể tái sử dụng, vậy nơi này sẽ biến thành vùng đất phì nhiêu màu mỡ”.

“Đây sẽ là khoản đầu tư rất lớn, không biết chúng ta nên tiến hành thế nào?”
“Thông báo cho mọi người, chỉ cần ai tự khai hoang đất, sẽ được miễn thuế ba năm, hưởng mười năm quyền sử dụng đất, Hắc Kỳ quân có thể cung cấp hạt giống miễn phí, thậm chí hỗ trợ kênh mương”.

“Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là, nếu muốn giàu có, trước tiên phải xây dựng đường xá, sinh con và chăn nuôi.


Tiếp theo, ta dự định đại tu các con đường chính thức ở Sơn Đông, rút ngắn thời gian liên lạc giữa các thành trì, đồng thời có thể tăng tốc độ hỗ trợ của quân đội trong trường hợp khẩn cấp”, Lãnh Thiên Minh nói tiếp.

Những người trong đại sảnh đều tập trung lắng nghe, không ai nói gì, bởi họ biết, thất hoàng tử, một là tạo ra kỳ tích, hai là nảy ra sáng kiến thần kinh…
“Đương nhiên chủ yếu là do, đại tu đường chính có thể giúp lượng lớn lưu dân gia nhập, có công việc và thu nhập, gia đình và thu nhập ổn định, sẽ chẳng ai còn làm đạo tặc nữa”.

Tân Cửu không kiềm được, nói: “Nhưng việc này cũng cần rất nhiều tiền, thế sinh con và chăn nuôi là như nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh bật cười, đáp: “Chỉ cần giúp bách tích được an định, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng, tiền có thể kiếm lại, bán số vàng chúng ta đang giữ đi, còn về sinh con và chăn nuôi, đơn giản là cho phụ nữ ở nhà chăm sóc gia đình chồng con, với lượng đất của Sơn Đông, ít nhất phải có ba ngàn đến năm ngàn vạn nhân khẩu mới hợp lý, đồng thời bọn họ rảnh rỗi có thể chăn nuôi gia súc gia cầm”.

Tân Cửu: “Nhưng chăn nuôi tại gia cần làm đơn xin phép”.

“Đây là Bắc Lương không phải Đại Lương, truyền lệnh của ta, tại Sơn Đông, nhà nào cũng có thể tự chăn nuôi, ai nuôi tính là của nhà đó, không có tiền mua thức ăn chăn nuôi, có thể đến vay nợ miễn phí Hắc Kỳ quân”.

“Vay nợ miễn phí là gì nữa vậy?”, Tân Cửu mờ mịt hỏi.


“Tức là cho họ vay tiền mua đồ chăn nuôi, sau khi bán kiếm được lời thì trả tiền sau, giống như cầm đồ vậy”.

“Ta hiểu rồi, nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng nếu làm được như vậy, ta tin rằng không tới một năm, lãnh thổ Sơn Đông sẽ có những cánh đồng màu mỡ và trại chăn nuôi mọi nơi”, Tân Cửu cảm thán.

Mọi người nghe xong đều vô cùng tán đồng, đa số bọn họ đều xuất thân nông dân, hiểu rõ việc có đất đai, công việc và thu nhập thêm nghĩa là gì, trong thời đại này, dù là ngày tết, có được chút thịt trong bữa ăn là thứ vô cùng xa xỉ…
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Điểm cuối cùng là nhất định phải khuyến khích thương nhân, không chỉ hỗ trợ những người có tiền hay có năng lực kinh doanh ở bản địa, quan trọng hơn nữa là thu hút thương nhân bên ngoài về đây, như vậy tiền bạc và hàng hóa mới không ngừng lưu thông”.

“Thông báo cho các thành trì, những người sẵn sàng tham gia làm ăn buôn bán, khi cửa hiệu đạt mức yêu cầu liền có thể miễn thuế nhà ba năm, được vay lãi suất thấp, người buôn từ ngoài tới cũng hưởng đãi ngộ tương tự”.

Tân Cửu lại hỏi: “Không thu tiền nhà, vậy Hắc Kỳ quân chúng ta lấy thu nhập ở đâu?”
“Vừa mới bắt đầu mà, đang trong thời kỳ nghèo khó, đành tằn tiện chút vậy, đợi lúc các cửa hiệu bắt đầu nhộn nhịp, thương nhân kiếm được tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng có”.


“Cuối cùng, mấu chốt của mọi thứ, đó là hậu cần, ta dự định sẽ tự mình thành lập một công ty hậu cần, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa khắp Sơn Đông, không chỉ đảm bảo lưu thông hàng hóa, mà còn giải quyết được khó khăn của các thương gia trong khâu vận chuyển”.

Tân Cửu: “Công ty hậu cần?”
“Đúng thế, tương tự như tiêu cục, nhưng điểm khác biệt là, giá dịch vụ vô cùng rẻ, hơn nữa có thể vận chuyển tất cả các loại hàng hóa dù là khối lượng lớn, như vậy các thương nhân sẽ không cần lo lắng bị cướp hàng, đồ vật tư nhân cũng được an toàn chuyển đến tay người nhận.