Mà Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng rất đắc ý nhìn Lãnh Thiên Minh…
Lãnh Thiên Minh nói: “Ừm, những cô nương kia vẫn đang chờ để về nhà đấy, công chúa không mau dẫn các nàng trở về đi?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: “Đúng vậy… các nàng bị đám cướp biển đáng chết bắt đi, chắc chắn bây giờ rất muốn mau chóng về nhà, vì vậy không thể chậm trễ”.
Lãnh Thiên Minh cười gật đầu, thật ra cũng không phải hắn muốn đuổi nàng đi, chỉ là trong lòng cảm thấy loại quan hệ này hơi khó nói…
Nào ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi lại bảo: “Vì vậy sáng sớm hôm nay ta đã phân phó bọn họ đưa các cô nương về nhà trước rồi”.
“Ồ, vậy công chúa thì sao?”
“Thích tướng quân đang ở đây, hắn ta sẽ đưa ta trở về, ngươi không cần lo lắng”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói.
…
Trong một tửu lâu của vương thành Đại Lương.
Nhị hoàng tử Đại Lương – Hiên Vũ Hồng đang buồn bã uống rượu ở nơi này, đột nhiên quăng mạnh cái chén xuống đất, mắng to: “Mẹ nó, phụ hoàng đúng là càng già càng hồ đồ, vậy mà muốn truyền lại hoàng vị cho một đứa con gái, đây chẳng phải muốn người trong thiên hạ chê cười hay sao”.
Một tên quan lại đứng bên cạnh nói: “Nhị hoàng tử cẩn thận lời nói, trước mắt mọi chuyện đều chưa định đoạt, vẫn có thể cứu vãn được, chỉ cần ngài có biểu hiện tốt một chút, ta tin tưởng hoàng thượng vẫn hi vọng chọn ra được một người kế vị trong các hoàng tử”.
Hiên Vũ Hồng hung dữ nói: “Cho dù như vậy, không phải vẫn còn Hiên Vũ Khuyết ở đó sao, ỷ vào mình là đại ca, ngày ngày đều trưng ra vẻ mặt thối đó, lúc nào cũng muốn hạ thấp ta, thật đáng giận”.
Người bên cạnh vội vàng nói: “Vì vậy ngài càng phải thể hiện tốt hơn, dù sao quyết định người thừa kế hoàng vị là hoàng đế Hiên Vũ”.
Trong quân doanh phủ Thanh Châu.
Thích Kinh Phong đi đến quân doanh của Lãnh Thiên Minh.
“Thất hoàng tử, chỉ từng nghe nói ngài thành lập một đội Hắc Kỳ Quân, lại không biết kỷ luật trong Hắc Kỳ Quân này nghiêm khắc đến vậy, quân đội Đại Lương chúng ta cũng khó có thể làm được, chẳng trách Thất hoàng tử có thể phát triển đến mức này trong hai năm ngắn ngủi”.
Thích Kinh Phong nói ra.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thích tướng quân quá khen rồi, Thiên Minh cũng chỉ làm trò trẻ con mà thôi, sao có thể so sánh với trăm vạn binh hùng tướng mạnh của Đại Lương chứ”.
Thích Kính Phong cũng cười lớn: “Ha ha, Thất hoàng tử quả nhiên khác với người thường, khó trách hoàng đế Hiên Vũ của chúng ta vô cùng coi trọng ngươi, chỉ là không biết bây giờ Thất hoàng tử là tự xưng Vương hay vẫn chịu quản lý của triều đình Bắc Lương”.
Lãnh Thiên Minh nghe ra hàm ý trong lời nói của Thích Kinh Phong, cười nói: “Ta đã là Thất hoàng tử của Bắc Lương, tất nhiên nhận lệnh của vương triều Bắc Lương rồi”.
Thích Kinh Phong cười nói: “Nghe nói đến bây giờ Lãnh Liệt Vương vẫn chưa công bố người thừa kế, vốn dĩ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử có hi vọng lớn nhất thì gần đây đều không được Lãnh Liệt Vương yêu thích, xem ra hoàng thất Bắc Lương các ngươi gặp phải vấn đề giống như Đại Lương chúng ta rồi”.