“Trình tướng quân, ngài nói xem, sao chúng ta phải chạy ra biển đánh với bọn họ, đợi bọn họ lên bờ rồi đánh không được à?”, một tên lính khác hỏi.
“Mẹ kiếp, nghe hỏi là biết ngươi không phải dân Đông Hải rồi.
Từ xưa đến nay, giặc Oa đã không ít lần xâm phạm chúng ta, biết bao nhiêu ngôi làng bị chúng tàn sát một cách thê thảm.
Đường bờ biển dài như vậy, làm sao chúng ta biết được chúng sẽ đổ bộ từ đâu? Cho nên muốn bảo vệ ngư dân Đông Hải tránh khỏi sự xâm phạm của giặc Oa, chúng ta nhất định phải chiến thắng chúng trên biển”, Trình Khai Sơn hô to.
Trên biển… Đảo Thỏ Con…
“Kinh thưa ngài Bổn Nguyên, tướng quân Thổ Chân Danh Phá lại gửi thư đến, muốn mời ngài cùng tấn công Cao Ly.
Hắn ta nói rằng sau khi chuyện này thành công, chúng ta có thể chia một nửa lãnh thổ Cao Ly”, một tên cướp biển nói.
“Lời của tên cáo già Thổ Chân Danh Phá đó khó mà tin được, tuy nhiên, hiện tại Đông Hải đã bị Hắc Kỳ Quân tiếp quản, muốn cướp e là càng lúc càng khó.
Nếu có thể chiếm được Cao Ly, đối với chúng ta, đó cũng là một chuyện tốt.
Ngươi hãy hồi âm cho Thổ Chân, nói rằng ta chấp nhận lời mời của hắn”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang trả lời.
Tại bến tàu Uy Hải Vệ, mười chiếc chiến hạm đã được cải tạo từ từ tiến vào cảng.
Khi nhìn thấy mười chiếc chiến hạm khổng lồ này, Hải Nương cùng các vị cao tuổi của bang Triêu Nam phấn khích đến nỗi rơi nước mắt.
Mười chiếc tàu toàn thân đen sì, trên thân được khắc biểu tượng hình ba chiếc lá hợp thành vòng tròn.
Đây cũng là biểu tượng của bang Triêu Dương lúc trước, hiện tại nó chính thức trở thành biểu tượng của hải quân Hắc Kỳ Quân.
Trình Khai Sơn bước xuống chiến hạm, nhìn mọi người và nói: “Thất hoàng tử dùng toàn bộ tài sản của Hắc Kỳ Quân để mua thêm mười chiếc chiến hạm khổng lồ này cho đội hải quân chúng ta.
Kích thước của chúng không hề thua kém so với tàu chiến bọc thép của Đại Lương.
Ngài ấy hi vọng chúng ta có thể tiêu diệt hải tặc vì dân chúng Đông Hải, xây dựng một Đông Hải hòa bình”.
Hải Nương đỏ mắt hỏi: “Biểu tượng của mấy chiếc tàu này là sao?”
Trình Khai Sơn cười đáp: “Đây là ý của Thất hoàng tử, ngài ấy nói ba chiếc lá này không chỉ đại biểu cho Hải Nương, mà còn đại biểu cho toàn bộ Đông Hải.
Chỉ khi tất cả mọi người đều nhớ kỹ giặc Oa đã nhiều lần xâm phạm chúng ta, thì chúng ta mới có thể khắc sâu trong tâm khảm một điều, không phải dân ta ắt có lòng riêng”.
Hải Nương gật đầu nói: “Xin Trình tướng quân hãy bố trí kế hoạch sắp tới, chúng ta sẽ dốc lòng phối hợp”.
Trình Khai Sơn nhìn mọi người rồi chắp tay nói: “Tiếp theo đây, việc duy nhất mọi người cần làm là luyện tập bắn pháo.
Thất hoàng tử nói rằng, sau này chiến tranh trên biển sẽ không còn cận chiến nữa, mà là thời đại của đạn pháo.
Muốn đánh tan quân địch thì nhất địch phải dùng hỏa lực để áp chế.
Cho nên lần này ta đã dẫn theo 1 vạn binh lính tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân, để bọn họ mau chóng hòa nhập với tất cả các tàu chiến.
Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đều phải ra biển luyện tập nã pháo”.
Chẳng mấy chốc, 150 chiếc tàu chiến loại nhỏ đã tiến ra biển dưới sự dẫn dắt của 10 chiến hạm khổng lồ.
“Điều chỉnh họng pháo… Nhanh lên… Chuẩn bị… Châm lửa…”
“Má nó… lại bắn lệch…”
Trên một chiếc chiến hạm có treo một lá cờ Hắc Kỳ Quân cực lớn phía trước, Trình Khai Sơn và Hải Nương đứng sánh vai bên nhau, cùng xem các chiến hạm huấn luyện.
“Trình đại ca, theo huynh thì chúng ta có thể đánh thắng được giặc Oa không?”, Hải Nương hỏi.
“Tất nhiên là được, tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn còn yếu kém, nhưng ta tin tưởng Thất hoàng tử.
Một ngày nào đó, chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ hải tặc”, Trình Khai Sơn nói.
Hải Nương thở dài: “Chỉ sợ diệt được tên Bổn Nguyên kia, sẽ lại có tên khác vùng lên.
Mấy trăm năm nay, hải tặc Đông Hải cứ xuất hiện không ngớt, thật không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt”.
Trình Khai Sơn an ủi: Muội yên tâm đi, chỉ cần hải quân của chúng ta mạnh lên, sau này sẽ không còn ai dám đến ức hiếp chúng ta nữa!”
Cao Ly là một đất nuước nhỏ bé nằm ở khu vực hẻo lánh, bốn bề giáp biển.
Suốt bao nhiêu năm qua, giặc Oa đã nhiều lần xâm phạm, khiến quốc gia này đã nghèo lại càng nghèo thêm.