Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Bây giờ tuyệt đại đa số lưu phỉ đều đã không còn sự uy hiếp với chúng ta, chỉ còn lại thành Tế Nam thôi, đến lúc đi gặp lại Dịch tướng quân rồi”.
Sáu ngày sau, quân Hắc Kỳ đã đến tòa thành cổ 200 năm, thành Tế Nam, gần 20 vạn người ngựa xếp hàng dưới thành, còn Dịch Thiên vừa chạy về trong thành nghe được tin tức này ngược lại cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Đúng là ngưởi trẻ tuổi lợi hại”.
Lãnh Thiên Minh chưa hạ lệnh tấn công, bởi vì hắn cho rằng nhân vật Dịch Thiên này nên đàm phán tử tế, đợi sáng hôm sau thì cổng thành Tế Nam đột nhiên mở ra, một ông già đi ra…
Khi ông già này được đưa đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh liền chắp tay nói: “Thất hoàng tử, đây là thư thành chủ gửi cho ngài”.
“Ồ”, Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: “Thành chủ của các ngươi đâu?”
Ông lão đột nhiên khóc lóc, nói: “Thành chủ đêm qua đã tự sát rồi”.
“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh không dám tin đứng bật dậy, trong lòng hắn rất công nhận Dịch Thiên, cũng đã từng nghĩ rằng nếu như có thể thuyết phục được ông ta đầu hàng thì tốt, nhưng ông ta lại đã tự sát…
Thiên Minh tiểu đệ:
Xin hãy cho phép ta được gọi ngài như vậy, trận chiến giữa hai bên chúng ta lần này ta đã dốc cạn toàn lực, mặc dù bại nhưng cũng không thấy uổng, còn hy vọng Thất hoàng tử có thể thực hiện lời hứa, trả lại cho thiên hạ bách tính thái bình.
Chinh chiến cả đời,
Chưa từng thấy anh hùng rơi lệ,
Giáo sắt cùng ôm,
Không thẹn với trời đất,
Hôm nay từ biệt,
Ta đổi mạng lấy thái bình.
Dịch Thiên.
Lãnh Thiên Minh đọc thư, ngẩn người, hắn từng đặt ra vô số giả thiết, cách đốn hạ thành Tế Nam, chỉ có đúng trường hợp này…
Lãnh Thiên Minh nói với ông lão đưa thư: “Dịch tướng quân anh hùng, Hắc Kỳ quân sẽ chôn cất ngài ấy tử tế, lập bài vị, để hậu thế kính ngưỡng, không biết Dịch tướng quân còn có người nhà nào không?”
Ông lão kia lắc đầu: “Không có, khi ngài ấy làm quan trong triều, toàn bộ người nhà đều đã bị sát hại, vậy nên tiểu thiên tài mới lưu lạc làm tặc, bao nhiêu năm qua, ta vẫn chăm sóc ngài ấy, haiz, giờ đến ngài ấy cũng đi rồi…
Quả nhiên, Dịch Thiên đã lo liệu trước khi ra đi, toàn bộ quân đội thủ thành Tế Nam đều buông vũ khí đầu hàng, trong số họ rất nhiều người đều đang chực khóc…
Lãnh Thiên Minh nói với bọn họ: “Ta hy vọng các ngươi hiểu, Dịch tướng quân lựa chọn con đường này, là vì mọi người và bách tính vô tội thành Tế Nam, Hắc Kỳ quân không phải kẻ hiếu chiến, ta tin rằng các ngươi biết rõ hơn ta, những bách tính quanh thành Tế Nam đang sống cuộc sống như thế nào, đạo tặc không dứt, người dân không cách nào yên ổn”.
“Hiện giờ các ngươi có hai con đường, do Dịch tướng quân dùng mạng đổi lấy, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, một, lựa chọn tiếp tục làm đạo tặc, nhưng một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ đích thân tiêu diệt các ngươi, hai, gia nhập Hắc Ky quân, cùng ta thưc hiên nguyên vọng cua Dich tương quân.
Pho tương thanh Tê Nam het lên: “Mặc dù chúng ta quý danh đạo tặc, nhưng nhiêu năm qua chưa từng làm chuyện trái với đao ly, hàng vạn bách tính thành Tê Nam chính là minh chứng.
Lanh Thiên Minh gất đâu: “Rất tôt, vây các người có tinh nguyên gia nhập Hắc Ry quân?”