Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 166: Chương 166





Lãnh Thiên Minh nhìn mọi người trong trướng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Truyền lệnh cho toàn bộ tướng sĩ, sáu mươi vạn tên cướp đã phá hoại và gây rối cho vô số dân chúng Sơn Đông, nếu có thể đánh tan trong một trận thì chính là hành động tạo phúc cho lê dân muôn đời, có chết cũng không tiếc…”
Trong đại trước Thiết Huyết liên minh, một đám người đang uống rượu ăn thịt, trong đó có một người cười to nói: “Không ngờ lần này hai mươi vạn nhân mã Hắc Kỳ quân lại dám ứng chiến, đúng là chán sống mà”.

“Nghe nói hắn có một đội súng ống, nhưng nó đối phó bộ binh còn được, kỵ minh của Thiết Huyết lên đến năm vạn quân, ta đoán chừng ngày mai vừa xung phong hắn đã đánh mất đội súng của mình rồi, ha ha…”
Dịch Thiên nhìn đầu sỏ đầy kiêu ngạo ương ngạnh của toáng cướp: “Căn cứ vào tin tức chúng ta lấy được, Hắc Kỳ quân mạnh nhất chỉ có đội súng đó mà thôi, kỵ binh không quá hai vạn, thế nên ngày mai vòng thứ thứ nhất chúng ta sẽ cử ra toàn bộ kỵ binh, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh tan Hắc Kỳ quân…
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc thì hai bên đã xếp thành hàng, chẳng mấy chốc, gần năm vạn kỵ binh từ toáng cướp của các thành trì đã tập kết xong, vọt về phía đại doanh Hắc Kỳ quân.


Gần năm vạn kỵ bình cùng xung phong, dùng từ đất trời rung chuyển để hình dung cũng không hề quá đáng, nhìn lại Hắc Kỳ quân, dùng một loại chiến thuật chưa ai thấy bao giờ, dùng một loại lá chắn che trước mặt, ba hàng súng đứng phía sau, xếp thành hàng đón địch…
Dịch Thiên từ xa nhìn lại cũng đầy khó hiểu, thầm nghĩ: “Không ngờ lại không dùng đến kỵ binh, chẳng lẽ chỉ dùng hai vạn quân bắn súng này để cản tấn công của năm vạn kỵ binh?”
Một thành chủ bên cạnh cũng cười to nói: “Hắc Kỳ quân này có biết đánh hay không vậy, dùng bộ binh để đánh với kỵ binh, đó chẳng phải là tìm chết ư”.

Nhưng đúng lúc này…
“Ầm… Ầm… Ầm…, một trăm năm mươi hỏa pháo nhắm ngay kỵ binh đang chạy đến, bắn ra, tiếng hỏa dược nổ mạnh vang vọng trong không gian, tạo thành một khoảng trống, vô số chiến mã vã kỵ binh bị nổ văng lên trời…
Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, hỏa pháo liên tục bắn ra không ngừng, kỵ binh vừa mới xung phong lên mấy ngàn thước thì đã bắn được gần ngàn hỏa dược…
“Sao sức tấn công của thứ vũ khí này lại đáng sợ như thế? Đó không phải là hỏa pháo bình thường ư?”, một tên đầu sỏ toáng cướp hét lớn.

Dịch Thiên cũng giật mình, biết Hắc Kỳ quân có vũ khí bí mật nhưng không biết số lượng nhiều như thế, uy lực cũng lớn đến vậy…
“Đừng sợ, sức mạnh của nó có lớn cách mấy cũng không thể nổ hết tất cả kỵ binh, chỉ cần đến gần thì họ sẽ tiêu tùng ngay”, một thành chủ khác hét lớn.

Rất nhanh, kỵ binh vẫn chưa bị bắn trúng nhanh chóng đến gần phạm vi tầm bắn của đội súng, nhưng tiếng nổ mạnh lại trì hoãn tốc độ tấn công của kỵ binh…

“Lá chắn, toàn bộ ngồi xuống, thế sống chết giữ vững tấm chắn, đội súng chuẩn bị…”
“Hàng thứ nhất… Ba lần bắn một lượt…”
“Đoàng… Đoàng… Đoàng”.

“Hàng thứ hai… Ba lần bắn một lượt”.

Chỉ huy đội súng liên tục đưa ra mệnh lệnh, mỗi một hàng bắn xong thì lập tức ngồi xuống nhét đạn vào, lặp lại động tác đã được luyện tập vô số lần…
Kỵ binh đã vọt đến rất gần, mắt thấy sẽ nhanh chóng lao tới bị một loạt đạn lao đến trước mặt như cuồng phong, hết toán này đến toán khác bị đánh bại, có người vọt đến gần được cũng bị tấm chắn ngăn cản…
Xác kỵ binh và chiến mã nhanh chóng chất thành đống khiến cho kỵ binh tiến đến phía sau phải chật vật chen chúc…

Đội súng vẫn không ngừng lại, cuối cùng sau khi có một kỵ binh quay đầu chạy thì tất cả kỵ binh đều bắt đầu lùi lại, nhưng hỏa pháo trên đầu lại chưa từng dừng lại…
Trong lêu lớn của quân Thiết Huyết liên minh.

“Hôm nay ky binh của chúng ta vừa xung phong đã chết quá nừa, trận này còn đánh thế nào nữa?”, một tên đầu sở lớn tiếng mắng to.