Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 161: Chương 161





Người đó nói xong thì nhận được một tràng vỗ tay…
Lãnh Thiên Minh cười cười nói: “Lời ngươi nói ta không phủ nhận, nhưng đó cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định, điều ta có thể làm chính là giữ vững bản tâm, tất cả đều phải lấy lợi ích của dân làm đầu”.

“Thế ý của thất hoàng tử là chỉ cần dân chúng sống tốt, dù hoàng tử có ăn không no ngủ không đủ cũng được, đúng chứ?”
Xung quanh chợt vang lên tiếng cười vui vẻ…
Mỗi người đều ôm một mục đích và lý tưởng của riêng mình, hiện trường biện luận này cũng là nơi mọi người nói ra yến kiến của cá nhân…

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lãnh Thiên Minh đứng lên nói: “Tranh luận hôm nay cũng không phải là ý của ta, bản thân ta cảm thấy cũng không thể tranh cãi thắng thua, nhưng nếu đã nói đến thế thì ta cũng lên tiếng một phen, ta tiến bào Đại Lương từng đi qua thành Biện Lương, nơi đó đất đai của dân chúng bị cướp đoạt, đường đường là vương thành Thiên Khải, nhưng quan lại vẫn cướp đoạt dân nữ trên đường, không có ai dám hỏi đến, thử hỏi các học gỉa Đại Lương và dân chúng, đó chính là cái gọi là thái bình của các người đó ư…
Chuyện đáng thương nhất trên đời không phải là sống tốt hay khổ, mà là cứ nghĩ nỗi đau khổ của người khác không liên quan gì đến mình, một tổ kiến làm vỡ cả bờ đê chính là như thế, vì vậy ta tin tưởng chắc chắn thứ quốc gia cần là một người nắm quyền một lòng vì dân vì nước, dù năng lực không đủ, thì vẫn còn bách quan phò tá, ngược lại, một đế vương chẳng xem mạng sống của người dân ra thì thì có tài giỏi cách mấy cũng chỉ mang đến tai vạ cho dân mà thôi…”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh, ai cũng đang cân nhắc điều gì đó…
Bấy giờ, Lưu Bất Đắc vẫn im lặng từ đầu đến giờ đứng lên hỏi: “Thế ý của thất hoàng tử là tiêu chuẩn dành cho việc lựa chọn người nắm quyền chính là đặt dân chúng lên hàng đầu, đúng không?”
“Đúng vậy”, Lãnh Thiên Minh nói.

Lưu Bất Đắc tiếp tục nói: “Thế theo lời Hoàng Tử, thì nếu hai vị hoàng tử Đại Lương bọn ta không thể một lòng vì dân, thì ngôi hoàng đế này chẳng có ai ngồi được hả?”
Lãnh Thiên Minh biết lão hồ ly này đang đang muốn gài mình, nhưng chuyện đã đến nước này, bản thân các ngươi đã không sợ thì ta sợ cái gì…
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta tin chắc rằng đến một ngày nào đó, ngôi vị hoàng đế sẽ biến thành một cái ghế tượng trưng mà thôi, dân chúng sẽ đề cử người mà họ thích lên ngồi, không liên quan gì đến đến thân phận và giới tính”.

Vừa mới nói xong thì mọi người lại ồ lên.


“Những lời đó chính là đại bất kính…”
“Ha ha ha…” hoàng đế Hiên Vũ đi ra nói: “Hay cho một câu không cần quan tâm đến thân phận và giới tính, nếu theo lời ngươi nói, thì ai cũng có thể lên ngồi vào ngôi vua của vương triều tộc Hiên Vũ này hả?”
Lãnh Thiên Minh chắp tay nói: “Ngu kiến của vãn bối, mong hoàng đế bệ hạ thứ lỗi”.

Hoàng đế Hiên Vũ lớn tiếng nói: “Nghe được màn tranh luận vừa rồi, trẫm thật sự hổ thẹn khi không thống trị quốc gia này tốt, nhưng trẫm vẫn hi vọng nó sẽ ngày càng tốt hơn, thất hoàng tử Bắc Lương còn trẻ, có thể giác ngộ một lòng vì dân như thế, tại sao trong dòng họ hoàng thất chúng ta lại không có được? Trẫm cân nhắc rất lâu rồi, hôm nay xem như thay mặt liệt tổ liệt tông nói cho mọi người, trong tộc Hiên Vũ chúng ta, dù là nam hay nữ, ai có thể xem thiên hạ vạn dân là trách nhiệm, là nhiệm vụ của mình, được dân chúng ủng hộ thì người đó có thể kế thừa nghiệp lớn…”
Lời vừa nói ra, cả Thiên Môn đều nổ tung, hai hoàng tử lại nhìn Lãnh Thiên Minh với ánh mắt dữ tợn.

Hoàng đế Hiên Vũ chỉ có hai nam một nữ, lần này ông ta đã nói cho tất cả mọi người biết rằng nữ nhi của mình cũng có quyền tranh giành ngôi vị hoàng đế…
Hoàng đế Hiên Vũ nói với người bên cạnh: “Gọi công chúa đến đây”.


Một thiếu nữ trên chiếc xe ngựa bên cạnh bước xuống, đi về phía này, Lãnh Thiên Minh tò mò nhìn qua, công chúa này trông khá là tuấn tú, trông cũng khá là quen mắt…
Khi công chúa đến gần, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng “Sao lại quen quen như thể đã gặp nhau ở đâu rồi thế nhỉ?”.