Chẳng mấy chốc đã đến thời gian tranh luận, có một quan viên đi lên đài cao nói: “Nay dòng họ Hiên Vũ được hưởng phúc của người đi trước, có được đất đai nhà cửa, tất nhiên sẽ dồn hết sức phấn đấu vì kế thừa cho mai sau, nhưng thiên đạo khó dò, hôm nay trẫm đứng trước mặt các vị tiền bối tổ chức tranh luận, để thiên hạ có thể đạt được tương lai…”
Khi vụ quan đó đọc xong thì một quan viên khác lại tiến lên nói: “Cuộc tranh luận hôm nay không có quy tắc, hai bên có thể thoải mái phát biểu ý kiến của mình, sau đó quyết định thắng thua từ cái vỗ tay của mọi người”.
“Chủ đề tranh luận hôm nay được thất hoàng tử Bắc Lương đề ra, là một người nắm quyền của một vương triều, điều kiện tiên quyết là gì?”
Lãnh Thiên Minh thầm mắng trong lòng: “Con mẹ nó, ta nói thế bao giờ, nhìn ra đằng xa mà xem, hai hoàng tử Đại Lương đang dùng ánh mắt giết người nhìn ta chằm chằm kia kìa…”
Đã đến nước này rồi thì Lãnh Thiên Minh cũng đã hiểu được, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là một màn kịch, là hoàng đế Hiên Vũ mượn danh nghĩa của hắn để diễn cho người trong thiên hạ xem một tuồng kịch…
Được rồi, nếu muốn diễn thì ta sẽ diễn với các ngươi đến cùng, nhìn sang hai hoàng tử nhìn mình với ánh mắt dữ tợn, Lãnh Thiên Minh đột nhiên cảm thấy mình giúp hoàng đế Hiên Vũ diễn màn kịch này hẳn có lẽ cũng là một chuyện tốt, bởi vì một khi hai hoàng tử này biết phụ hoàng mình muốn truyền ngôi cho muội muội… Thế thì quá là náo nhiệt…
Lãnh Thiên Minh và Lãnh Hàn đi lên đài cao, đại diện cho Bắc Lương, còn Đại Lương thì là Lưu Bất Đắc và một vài học giả…
“Thất hoàng tử, chủ đề bàn luận này bắt nguồn từ thất hoàng tử, thế mời thất hoàng tử bắt đầu trước”, một học giả đối diện nói.
Lãnh Thiên Minh đứng lên nói: “Đúng là Thiên Minh từng nói vạn dân chính là cái gốc cái rễ của thiên hạ, chủ đề này cũng là đạo lý đó, Thiên Minh cho rằng người nắm quyền nên xem bách tính là quan trọng nhất, lòng mang thiên hạ mới là những phẩm chất cần có của một người cầm quyền”.
Một học giả đối diện đứng dậy cười nói: “Lời thất hoàng tử nói bọn ta cũng từng nghe nói, tuy kinh hãi nhưng cũng không dám hoàn toàn gật bừa, dân chúng tất nhiên là quan trọng với đất nước, nhưng nếu không có một người lãnh đạo mạnh mẽ, ai có thể dẫn hướng cho dân chúng được? Thế nên học trò cho rằng thứ quan trọng nhất với một người nắm quyền là năng lực cá nhân, nhất định phải sát phạt quyết đoán, quyết sách thiên hạ”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, khả năng của người nắm quyền quan trọng là điều không thể phủ nhận, nhưng thử hỏi lại xem người nắm quyền có phải là người luôn đúng không? Bao nhiêu vương triều diệt vọng đều vì những quyết định sai lầm của người nắm quyền mà ra cả, chắc ta cũng không cần phải đưa ra ví dụ đâu nhỉ”.
“Đúng vậy”, Lãnh Hàn cũng đứng lên nói: “Nếu người nắm quyền chỉ lo cho cái gọi là uy quyền của mình, không quan tâm gì đến sống chết của dân chúng, không thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người dân, kết quả cuối cùng chính là tiếng oán than dậy trời ngập đất, thế thì dù có là quốc gia lớn đến mức nào cũng sẽ diệt vong mà thôi”.
Mấy người đối diện đều lộ vẻ mặt khó xử, chủ đề này quá nhạy cảm, chỉ cần nói sai nửa câu thôi sẽ là tội mất đầu…
Một thái giám bước ra khỏi từ đường nói: “Hoàng đế bệ hạ có chỉ, những lời bàn luận hôn nay đều sẽ không bị trách tội, mong các học giả lấy thiên hạ làm đầu, cố gắng tranh biển”.
Một học giả đứng lên nói: “Chuyện quốc gia to lớn đâu phải là thứ mấy tòa thành có thể so sánh được, đôi khi vì quốc gia vì đại nghĩa, đưa ra quyết định hy sinh một vài người cũng là chuyện thường, chẳng lẽ đó không phải là khả năng mà người nắm quyền nên trang bị sẵn ư? Thế nên ta nghĩ rằng người cầm quyền nên là người sát phạt quyết đoán, không câu nệ tiểu tiết như đại hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh đang định lên tiếng thì một học giả khác đã đứng lên nói: “Bàn về sát phạt quyết đoán, thế thì buộc phải nói đến nhị hoàng tử, trước đó khi Đông Hải có cướp, dân chạy nạn không thể đếm xuể, phá biên giới Trường Thành, nếu không có nhị hoàng tử ra lệnh dọn dẹp mười dặm Trường Thành thì e là đến tận bây giờ vẫn chưa thể bình yên được”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ “Đến đây thì bản thân phải nhảy vào rồi”.
“Lời các vị nói ta đều đã nghe được, nhưng từ đầu đến cuối các ngươi vẫn không hề thấy được một vấn đề, thiên hạ vạn dân không chỉ có mình các ngươi là dân chúng Đại Lương, dân tị nạn Đông Hải cũng là một phần trong thiên hạ vạn dân, nếu như không có lòng bao dung cho dân chúng thì còn nói gì đến đại đạo”, Lãnh Thiên Minh nói.
Một học giả đối diện trà lời: “Thất hoàng từ nói không phải, thờ hỏi trên đời ai lại chẳng biết, kê sát phạt thiên hạ khiến dân chúng chết thế cũng nhiều nhất chính là Bắc Lương các người, từ khi Lãnh Liệt Vương kế vị đến nay, chiến tranh kéo dài mấy năm liên tục chưa từừng dieng lại, trước mắt còn chẳng biết có đang âm mưu gì với Đại Lương ta không.
the hỏi các người có từng xem số dân chạy nạn đó là người một nhà bao giờ chưa?”